Cô gái sững sờ, chiếc kiếng mát được tháo nhanh khỏi cặp mắt. Cả không nằm mơ. Căn nhà đã thay đổi hoàn toàn, nhưng cửa hàng bán sách vẫn là ”cửa hàng sách”. Ba mẹ cô trúng số ư?
Người phụ nữ đứng sau quầy tạp phẩm, trạc tuổi, ba mươi, không phải mẹ, cũng không phải chi Hai cô. Căn nhà đã đổi chủ?
Cô gái bước nhanh vào trong nhà sách, vẫn không tháo khăn bịt mặt. Cô chưa kịp hỏi, chị chủ quầy đã niềm nở:
– Em c ần mua gì?
Cô gái nhẹ giọng:
– Dạ, chị cho em hỏi thăm. Chủ nhà này có ở nhà không chị?
– Em muốn hỏi chủ mới hay chủ nhà cũ?
Cô gái nh ẹ giọng mình nhẹ tênh:
– Dạ, em muốn hỏi ông bà Thạch…
Chị bán hàng chép miệng:
– Em là gì củá họ? Em không biết gia đình họ đã gặp tai họa gì à? Cô gái run run:
– Em… em xa họ cả năm nay, bây giờ mới có dịp trở lại. Họ đã gặp chuyện gì hả chị?
Chị bán hàng nói:
– Nghe nói bà Th ạch chết vì bệnh tim. Bà mới chết mấy tháng nay thôi. Ông Thạch bị tai nạn trong một lần đi tìm cô con gái út. Ông bị bọn côn đồ đánh gãy chân…
Chị bán hàng nói tới đó liền ngưng vì gặp khách vào mua đồ. Cô gái khuỵu xuống nền nhà, ngất lịm sau câu chuyện nửa vời của chủ nhà…. Hạnh Thùy mở mắt. Cô nghe rất nhiều tiếng xì xầm nói chuyện. Người ta đang nhắc đến tên cô và bà mẹ cô.
H ạnh Thùy bật dậy. Cùng lúc những tiếng gọi bật lên:
– Hạnh Thùy tỉnh rồi?
– Chị Thùy…
– Thùy ơi…
Cô đưa mắt nhìn. Thùy đang ở phòng khách nhà cô Trân. Mười lăm tháng, Thùy không về đây, nhưng phòng khách nhà cô Trân vẫn như cũ Nhỏ Loan đang ngồi kế bên Thùy. Mười lăm tháng, nhỏ Loan xinh hẳn lên, chỉ duy nhất da nó vẫn ngăm đen.
Loan đưa cho Thùy ly nước chanh:
– Chị Thùy uống cho khỏe.
CôTrân mỉm cười:
– Uống đi cháu! Chuyện gì từ từ nói. Cháu về thì tốt rồi.
Thùy đưa đi đá chanh lên miệng. Hình như rất lâu rồi, cô không nhận được sự chăm sóc chân tình này. Nước mắt cô lăn dài, rơi vào ly nước. Thùy cắn môi, không để tiếng nấc bật lên. Cô uống trở vào tim giọt nước mắt của mình cùng những ngụm nước chanh mát lạnh.