Còn một tuần nữa tới Tết thì gia đình tôi nhận được tin sẽ đón một Việt kiều về ăn Tết chung nhà. Đó là anh Hồ, con dì Mi, bạn gái thân thiết của mẹ. Mẹ tôi có vẻ háo hức, lo dọn dẹp phòng ốc, còn tôi rất bực mình vì bị chiếm chỗ ngủ, nhường phòng cho ông anh Việt kiều.
Chiều hăm tám, mẹ rủ tôi đi ra phi trường đón anh Hồ nhưng tôi từ chối. Vẻ chăm sóc, thương yêu mẹ dành cho anh làm tôi thấy khó chịu, nhất là mẹ cứ đề cao hai chữ “Việt kiều”.
– Tụi con phải ăn uống đàng hoàng, sạch sẽ, nếu không anh Hồ sẽ cười đó. Việt kiều người ta quen sống tươm tất rồi!
– !!!
– Đừng có đứa nào đụng vô mấy chai nước suối nghe, để dành cho anh Hồ. Việt kiều không quen nước ở Việt Nam. Rủi uống nước bẩn là bệnh chết!
– Việt kiều thì kệ hắn chứ! – Tôi có ác cảm – Cũng một giống Việt thôi. Ngoại kiều người ta còn bình dân hơn. Ghét!
Tôi không chờ mẹ rước Việt kiều về, bỏ đi chợ hoa. Lúc quay về, tôi tưởng tượng hắn đang nằm chễm chệ trên giường tôi. Tôi cố ý nói lớn giọng với ba tôi :
– Chợ hoa năm nay xấu lắm!
– Suỵt! Suỵt! – Mẹ tôi chạy từ trên lầu xuống ra dấu bảo im lặng – Nhỏ thôi cho anh Hồ ngủ chứ! Việt kiều mới về khó ngủ lắm!
– Mẹ! – Tôi bực – Đã đến giờ ngủ đâu? Mới chín giờ. Người ta còn đi đầy đường kìa!
– Nhưng mà Việt kiều bị lệch múi giờ, khó ngủ lắm!
Tôi chán nản, cũng bỏ đi ngủ. Vậy là phải nằm đất nhường cho Việt kiều chiếc giường êm ái. Sáng hôm sau, chưa kịp tỉnh, mẹ tôi đã dựng đầu tôi dậy :
– Thức mau! Anh Hồ dậy từ lâu, rủ con đi chợ hoa để quay video kìa!
– Con không đi! – Tôi ngái ngủ – Chiều hôm qua đi rồi! Có mấy ngày nghỉ Tết, ở nhà ngủ cho đã cũng không được!
– Ngủ hoài! Người ta Việt kiều mà còn thức sớm hơn mày. Cho nó cười con gái hư!
Chạm tự ái trầm trọng, tôi ngồi phắt dậy, mặt nóng bừng như lò lửa nấu bánh chưng.
– Anh Hồ đó con! – Mẹ tôi dịu dàng giới thiệu – Còn đây là bé Hạnh!
– Hello em! – Việt kiều lên tiếng – Sáng nay phiền em dẫn anh đi chơi vòng vòng ngoài chợ Sài Gòn và các chợ hoa để anh quay phim nhe. Em nhớ mặc áo dài, được không?
Tôi lúng túng. Việt kiều còn trẻ, chừng hai mươi ba, chắc là sinh viên. Anh ta mặc áo thun, quần jean đơn giản. Tôi nửa muốn sanh sự, nửa thấy mình vô lý :
– Anh Hồ thức sớm quá! Tối qua ngủ ở giường em có ngon không?
Mẹ đá tôi một cái đau điếng dưới gầm bàn, nhưng dù sao tôi cũng lỡ rồi.
– Ủa? Giường em hả? Rồi em ngủ đâu?
– Nó ngủ chung giường với cô! – Mẹ tôi mau mắn – Thôi, thay đồ đi con, trễ rồi!
Tôi mặc áo dài mà phải ngồi xe chở tên con trai cao kều ngồi sau. Hắn tha hồ nói cười, quay phim thoải mái. Khi tôi mệt lùng bùng lỗ tai, mồ hôi ròng ròng, hắn còn “sung độ” 1 đề nghị chở hắn vô Lăng Ông trong Bà Chiểu
– Nhìn kỹ lại em coi – Tôi bực – Biết mình biết ta với chứ!
– Sao? Em mặc áo vàng này hơi nhã, nhưng vào phim cũng đẹp lắm, yên tâm!
– Mệt rồi! Không đi nữa!
Cuối cùng, hắn cũng hiểu, mời tôi vào quán uống nước.
– Em làm ơn nói chuyện đừng để lộ anh là Việt kiều nhe! Nếu không tụi nó “cắt cổ” anh!
– Biết! Nhìn anh nghèo thấy mồ, có tiền đâu mà bị “cắt cổ”
– Hiểu được như em đỡ cho anh. Thú thiệt với em, anh phải để dành lâu lắm mới có tiền về Việt Nam ăn Tết.
– Bởi vậy anh mới đến nhà em. Chứ ra khách sạn, sao có tiền?
– Ờ! – Anh Hồ vẫn chân thành – Anh về vì nhớ quê chứ có phải đi du lịch đâu. Vả lại ở chung nhà em cho có không khí gia đình.
– Anh còn trẻ mà cũng biết nhớ quê hương sao? Em tưởng người lớn tuổi mới nhớ chứ?
– Có chứ em! Anh đang xin về Việt Nam làm việc sau khi tốt nghiệp. Nếu làm cho một công ty đa quốc gia ở đây chắc chắn lương anh sẽ khá cao, lúc đó không còn bị em chê là “Việt kiều nghèo”.