Một chuyện tình nhỏ xinh rất thường nhật và thoáng nhẹ như cơn gió đầu Thu của Hà Nội. Người đọc dễ nhận ra một chút gì đó rất thân quen với mối tình mình đã và đang trải qua. Tình yêu nhẹ lắm so với những bước chân ham thích bay nhảy của người trẻ, nhưng cũng đủ mạnh để kéo ta trở về. Một ngày nào đó.
“Này Phương, Phương có thể viết cho mình một cuộc sống không cốt, nhưng hãy có kết.”
1. Chủ nhật dài. Ngồi quán và thấy mình thối rữa ra được đến một nửa khi chỉ lang thang blog và blog, máy Huy rung nhẹ lên, mắt vẫn nhìn chăm chú vào máy, giật mình bởi cái ngữ điệu nhí nhảnh và vui tươi quen thuộc, cả tỉ năm chẳng nghe: “Này Huy, có người muốn được đến đón!”.
Thế là xách xe và đứng lên. Ôi nhớ quá cái giọng này!
Hà Nội đang mùa đẹp, lãng mạn lắm, phố đi để mà điên mất nếu không có người để liếc qua gương xe. Phương ngồi đấy rồi, Huy không cười nổi vì vui quá, cũng không nói được gì.
– Huy! Nói gì đi chứ, ai dạy lái xe tập trung thế hả, nói đi, lạng lách đi, đâm vào em nào còn làm quen được! – Phương vẫn cái giọng đấy, như một con chim chích chòe le te, Huy mỉm cười. Đường Phan Đình Phùng ngập nắng. Những cái lá to to đã rơi hết trước khi Phương về, hình như là mùa thì không đợi ai cả.
– Bạn hiền, ba năm rồi đấy!
2. Không chung lớp, chả cùng trường, Huy và Phương chỉ là dạng “bạn xã hội”! Tức là quen nhau trên đường tung tẩy, thế thôi! Thế mà thân ghê gớm, chở nhau đi học từ cái thời còn gò lưng trên xe đạp, toàn là Huy phóng qua nhà Phương, chào mẹ Phương khi bác đóng cửa cho cô con gái rượu dắt xe ra, rồi đi được một đoạn là Phương vứt bớt xe vào hàng gửi quen, lại tót lên xe cho Huy chở đến trường. Đến giờ Huy lại đến đón. Bạn bè trêu mặc kệ! Cứ làm cái gì mình muốn. Cũng tí nữa thì ẩm ương với nhau đấy, nhưng thân nhau quá đành ra ai biết phận người ấy, đứa nào cũng sợ “abc abc” thì có mà mất đứa bạn yêu, thế là thôi.
Phương thích vẽ, cặp có thể không mang sách vở nhưng màu vẽ thì ngập tràn, cứ rảnh ra là tay chân phải khua loạn trên giấy. H thích… thưởng thức nghệ thuật! Phương ưa ngồi quán và vẽ phố, vẽ lá, vẽ cái đang tươi lên ngoài cửa sổ. Hai đứa lên quán để mà chả làm gì, Phương tẩn mẩn với chì và tẩy xóa, Huy thì ngồi ngắm, mãi cũng quen rồi. Thi thoảng Phương vẽ Huy để rồi hai đứa cười nghiêng ngả khi Phương chuyển thành tranh biếm họa khi cái mũi của Huy cứ to vật và răng thì nham nhở.
Những ngày tháng không vết cắt.