Chiếc xe nhà của ông Đại, giám đốc hãng Hồng Tân, vừa đỗ trước cửa thì Lý đã ngắt nhỏ Huệ:
– Khổ quá! Đã tám giờ rồi mà sao Mỹ Dung chưa tới? Ông giám đốc đến kìa, không thấy Mỹ Dung chắc ông sẽ tức giận mà rầy cả tụi mình cho xem.
Cúc vừa đánh máy vừa nói:
– Làm việc đi các chị. Nếu không lại bị la cả đám. Không hiểu Mỹ Dung có bị bệnh không mà giờ này vẫn chưa thấy tới?
Ông Đại đã vào đến chỗ ba cô thư ký. Họ cắm cúi làm việc như không để ý đến những gì đã xảy ra quanh họ.
Ông Đại đi thẳng vào văn phòng. Cúc đợi ông đi khỏi liền nói:
– Hú vía, ông ấy không để ý đến sự chậm trễ của Mỹ Dung. Tội nghiệp Mỹ Dung quá, độ rày trông nó bơ phờ như kẻ mất hồn.
Lý nhún vai:
– Ai bảo yêu cái thằng lưu manh ấy cho khổ.
Huệ nói:
– Các chị đừng nói như thế. Ai ở trong cuộc đời mới biết. Chị chớ nên bảo Mỹ Dung yêu thằng lưu manh Mỹ Dung nghe được sẽ buồn rầu, tội nghiệp. Lý nói:
– Lưu manh thì bảo là lưu manh, mà không lưu manh là gì? Lừa gạt và dụ dỗ các cô gái để lấy tiền ăn chơi đàng điếm, cái tên Vũ nào đó chỉ là hạng lưu manh. Tôi không hiểu tại sao Mỹ Dung lại mê Vũ được. Mỹ Dung hiền lành quá, đẹp đẽ quá, mà Vũ thật là vũ phu, mặt mày hung hăng, cử chỉ hống hách.
Cúc thở dài:
– Tình yêu mù quáng, người ta đã bảo thế, các chị không biết gì sao? Chỉ tội nghiệp cho Mỹ Dung, có bao nhiêu tiền dành dụm đem cúng cho Vũ cả. Các chị không để ý đến đôi bàn tay của Mỹ Dung à? Chiếc nhẫn hột xoàn của Mỹ Dung đâu mất rồi. Chắc là cầm bán gì rồi, để lấy tiền đưa Vũ. Huệ kinh ngạc:
– Đến nước ấy à? Thế thì nguy lắm! Chúng ta phải can thiệp mới được. Đã là bạn bè, mình không nên ngồi yên mà nhìn một người bạn sắp sụp xuống hố.
Ba người đang nói đến đây thì Mỹ Dung ở ngoài hấp tấp đi vào, vẻ mặt lo lắng. Nàng đi ngay lại bàn, kéo ghế ngồi và lấy giấy tờ ra làm việc, không kịp chào các bạn.
Huệ thấy vậy đưa mắt liếc Lý, Cúc rồi hỏi Mỹ Dung:
– Chị có bệnh không mà đi trễ lại có vẻ mệt nhọc như thế?
Nghe bạn hỏi, Mỹ Dung ngẩng đầu lên, vội vàng nói:
– Chào các chị. Tôi đến trễ hấp tấp quên cả chào các chị, xin các chị tha lỗi chọ Thấy xe ông giám đốc đậu trước cửa, tôi quýnh quá…
Lý hỏi:
– Tại sao chị đi trễ?
Mỹ Dung nói thật nhanh, như che đậy một sự đau khổ:
– Có chút chuyện riêng chị ạ.
Rồi Mỹ Dung cắm cúi làm việc, cố tránh những con mắt tò mò của các cô bạn đồng sở.
Huệ lắc đầu tỏ vẻ thương hại Mỹ Dung. Thỉnh thoảng Huệ ngừng làm việc để nhìn trộm Mỹ Dung. Huệ thấy cô bạn gái của mình có vẻ bơ phờ, dường như có việc gì lo nghĩ lắm.