Tiếng cười khúc khích òa vỡ của Bảo Trân vang lên:
– Ái.. em hổng chịu đâu, anh ăn gian em.
Trân vụt đứng lên, chạy vội khỏi vòng tay ôm của Thế Hiền, nhưng đã không còn kịp nữa, Hiển đã nắm chặt tay cô khẽ kéo nhẹ vào lòng, anh thì thầm nói:
– Làm sao chạy khỏi tay anh hả cô bé?
Bảo Trân phụng phịu:
– Anh cứ ăn gian người ta hoài, em hổng chịu vậy đâu.
Thế Hiển cúi xuống định hôn lên gương mặt trắng hồng đầy mật ngọt và đôi mắt nai đầy ngơ ngác của trân, anh nheo mắt cười bảo:
– Vâng. Anh thích được ăn gian với em hoài. Suốt cả đời, Bảo Trân ạ.
Trân nghiêng qua bên né tránh:
– Anh kỳ ghê! Nè nhé, nếu như anh ăn gian em suốt đời thì anh sẽ khổ.
Hiển rụt vai nói:
– Sao ăn gian em mà anh lại khổ hả cô bé?
Bĩu đôi môi hồng, Trân nói:
– Ừ… Vì anh chỉ mãi lo ăn gian hôn lên người ta, còn thời gian đâu mà lo tương lai hả?
Hiển ngồi ngay lại nhìn Trân nhẹ cười:
– Tương lai thì anh lúc nào cũng phải nghĩ đến rồi, học hành thì anh cũng rất chăm. Anh đâu có cúp tiết trốn học đi chơi, nhưng lúc không có em bên cạnh thì anh lại nhớ, nhớ đến da diết, em biết không?
Thế Hiển lại kéo Trân về phía mình, nhưng rồi anh lại hụt hẫng trong cái đẩy nhẹ của Trân. Anh hụt hỏi:
– Em sao v
ậy? Lại giận anh nữa ư? Cô nhìn anh nheo mắt rồi nở nụ cười tựa đầu vào vai người yêu, nhìn lên khoảng trời cao rộng, bầu trời trong xanh không gợi chút áng mây:
– Thế Hiển! Ước gì cuộc đời của chúng mình sau này cũng sáng trong như trời hôm nay anh nhỉ?
Nhìn thật lâu vào ánh mắt Trân, Hiển khẽ khàng:
– Em yêu? Chẳng những tương lai sáng trong như bầu trời, mà phải rực rỡ đi đôi với hạnh phúc của chúng mình em ạ.
B ảo Trân nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt cô hơi thoáng buồn khi nhớ đến mấy lúc gần đây, ba mẹ thường bảo Trân nghỉ học ở nhà tập trung vào việc kinh doanh mua bán, vì tương lai cô phải nối nghiệp ba mẹ.
Trân không hiểu ba mẹ đang có ý nghĩ gì, Trân thấy lo trong dạ, nếu nghỉ học rồi có còn được gặp Thế Hiển thường xuyên không?
Khi yêu nhau ai c ũng mơ ước được hạnh phúc cùng người mình yêu. Nhưng tương lai thì còn dài trước mặt, có đạt được ước mơ như ý mình mong muốn, lại còn tùy thuộc vào thời gian.
Thấy Bảo Trân im lặng không nói, Hiển nhẹ vuốt tóc Trân, mái tóc đen huyền mà Hiển rất thích nhìn ngắm, anh khẽ hỏi:
– Bảo Trân? Dường như em đang lo nghĩ điều gì đó, nên em không được vui khi ở cạnh bên anh?
Trân thở dài, vẻ hơi thất vọng:
– Anh Hi ển! Em có tình cảm tình yêu và mơ ước của chúng mình sẽ khó mà đạt được. Em không biết rồi đây em có còn thường xuyên gặp anh không? Vì ba mẹ em…