Chẳng biết từ lúc nào, Cúc Huyền được cả nhà phong “danh hiệu” là “cô bé vụng về”! Có lẽ chuyện bắt đầu từ việc Cúc Huyền lỡ tay ủi cháy cái quần “ông già”, mô đen “xịn” nhất của anh hai.
Thứ sáu, ngày mười ba tiếp theo, cô bé rửa chén làm bể cái tô kiểu Trung Quốc của mẹ.
Mẹ ca cẩm luôn miệng:
– Con gái lớn tồng ngồng mà cứ ù ù cạc cạc như ngỗng đực, đi đứng lóng nga, lóng ngóng làm sao ấy!
Rõ là xui xẻo hết biết! Cúc Huyền có muốn thế đâu, thậm chí cô bé cũng muốn ý tứ, dịu dàng lắm chớ, như hôm ba đi công tác về, mẹ pha nước chanh và bảo Cúc Huyền mang lên, mặc dù khi để cái ly xuống mặt bàn, cô bé để hết sức gượng nhẹ, song vẫn vang lên một tiếng “cốp” rợn người! Ba nhăn mặt, còn mẹ thì trừng mắt nhìn muốn cháy cô bé.
Sau đấy là một màn “mo-ran” dài hơn tiếng rưỡi đồng hồ về chủ đề “công, dung, ngôn, hạnh” của mẹ.
Không biết tâm sự cùng ai, Cúc Huyền mang nặng một nỗi sầu tủi: Cúc Huyền là một cô bé vụng về!
Chao ôi! Cái “danh hiệu” mới nặng nề làm sao! Hồi còn học mẫu giáo, Cúc Huyền nổi tiếng là múa hay, múa dẻo, rồi học cấp I, cô giáo cũng khen Huyền có hoa tay cơ mà. Những năm cấp II, Cúc Huyền cũng có vụng về đâu! Mấp mé ngưỡng cửa cấp III, Cúc Huyền mới cảm thấy mình sinh ra lắm chuyện…lạ. Tỉ như tay chân của cô bé cứ cảm thấy nó thừa thãi sao ấy. Nhiều lúc làm như muốn cãi lại cả cái đầu đang vơ vẩn với hàng trăm điều mơ mộng.
Sau hàng loạt “sự kiện” cỡ “bể ly bể chén” đó, mẹ mua về một lô sách dạy nữ công gia chánh và hướng dẫn Huyền thực hành.
Một vài món ăn, Huyền làm xuất sắc, vượt cả mong muốn của mẹ. Cơ hội xóa danh hiệu “cô bé vụng về” tưởng trong tầm tay, thì một sự cố nghiêm trọng lại xảy ra.
Ngày mồng năm, tháng năm, tết Đoan Ngọ, Cúc Huyền bàn với mẹ nấu một nồi chè xôi nước. Sau khi được mẹ hướng dẫn và phụ nhồi bột, làm bánh, Huyền yên chí sẽ hoàn thành công đoạn cuối, quyết tâm lần này yêu cầu cả nhà đổi danh hiệu mới. Nhưng đúng là ngày mồng năm đại hạn, loay hoay thế nào, khi nấu nước đường, thay vì lấy bao đường cát, trời ạ, cô bé bê nguyên bao muối đổ trút vào nồi. May mà mẹ “cảnh giác” phát hiện sớm, không thì sẽ biến thành nồi chè kho trăm phần trăm muối biển!
Sẵn dịp cô bé đang nghỉ hè, mẹ đề nghị với ba, tạm “đình chỉ” công tác học tập nữ công gia chánh của Huyền, cho chuyển về… quê ngoại để “cải tạo” lại!
Ba “duyệt” ngay đề nghị của mẹ, hy vọng ở nông thôn, Cúc Huyền sẽ ổn định hơn về tinh thần, không còn lú lẫn nữa.