Đến nửa đêm, khu phố bị bao vây. Hai chiếc xe cam nhông chặn ở đầu đường. Trên năm chục người mặc đồ trận, võ trang súng các bin nhưng không nạp đạn ùa vào ngỏ hẻm. Họ đi từng tốp năm người không phải bố ráp, hỏi sổ gia đình mà mục đích của họ là lùng bắt du đãng.
Những bước chân chạy huỳnh huỵch. Những tiếng gõ cửa. Những tiếng quát tháo làm rộn vang khu phố. Gã chỉ điểm làm trọn nhiệm vụ. Chưa đầy nửa tiếng, người ta đã thộp cổ được ngót hai mươi tên đầu trâu mặt ngựa. Có đứa chống cự. Báng súng cảnh cáo nó. Có đứa vùng chạy. Người ta rượt đuổi. Tới chỗ tối vắng, nó rút dao ra xỉa. Người ta vất vả lắm mới hạ nổi nó. Cuộc bắt người sôi nổi, hồi hộp cho cả người đi bắt lẫn kẻ bị bẳt.
Lúc ấy Trần Đại nằm ngủ trên căn gác xép của Bốn lơ xe. Hắn vụt thức. Hơi ngạc nhiên đôi chút, Đại ngồi nhổm dậy. Hắn rút điếu xì gà “Haratampa” lột bao giấy và ngậm miệng. Từ dưới nhà, Bốn lơ xe mò mẫm lên. Nó nhìn thấy điếu thuốc trên môi đàn anh chưa mồi lửa. Bèn móc túi lấy hộp quẹt bật lia lịa. Tay nó run rẩy. Trước mặt đàn anh nó cố bình tĩnh để khỏi bị mắng là đồ hèn. Trần Đại mồi thuốc. Hắn hít một hơi thật dài. Đoạn hắn nhả hết khói. Hương thơm quyến rũ lan tỏa kín căn gác xép. Hít một hơi nữa, nuốt quá nửa số khói vào buồng phổi. Trần Đại mới hất hàm:
– Lộn xộn gì đó?
– Thưa anh, chúng nó bắt du đãng ạ!
Trần Đại nhếch mép cười:
– Liệu chúng nó có bắt anh không?
Bốn lơ xe lo ngại nhìn đàn anh:
– Chúng nó đến từng nhà…
Nó chẳng dám nói hết ý. Nhưng Trần Đại hiểu.
Hắn hỏi:
– Nó có đến nhà chú không?
Bốn lơ xe lắc đầu:
– Em không biết.
Trần Đại lại rít thuốc. Tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo bắt hắn suy nghĩ đôi chút.
– Tụi nào đấy?
– Thưa anh tụi “thanh niên chống du đãng”.
Trần Đại nhún vai:
– Tưởng lính nhảy dù mới ngán chứ bọn thanh niên thì chú xuống cho anh ngủ thêm chút nữa đi!
Bốn lơ xe không dám cãi đàn anh. Nó ngồi ì ngửi mùi xì gà. Tưởng nó thèm chất khói, Trần Đại đưa cho nó điếu thuốc hắn đang hút dở:
– Hút giùm anh chút chú mày. Hừ, đang đêm hút thuốc đâm say…
Bốn lư xe trịnh trọng đỡ lấy điếu thuốc. Nó không hút mà lại dập đi.
– Chú mày chê à?
– Dạ không.
– Thế sao không hút?
– Dạ để… để…
– Để gì?
– Thưa anh em lo lắm ạ!
Trần Đại phát nhẹ lên vai đàn em:
– Lo cái gì?
Bốn lơ xe bối rối:
– Em lo thằng chỉ điểm.
– Thằng chó chết nào đẩy?