Thái Hân mở cửa bước xuống xe, chay như bay vào phim trường. Hôm nay là ngày hẹn gặp mặt đầu tiên mà chú Tính giới thiệu cô với đạo diễn Tuấn Khương . Thế mà cô đến trễ những một giờ. Cô có phải là ngôi sao đâu mà bắt người ta chờ đợi.
Thậm chí là ngôi sao đi nữa, thì cũng không được tự cho mình quyền đến trễ. Chú Tính rất ghét ai xài giờ dây thun, chú mà nổi giận thì khổ thân. Thái Hân gặp cô bé giúp việc ở cầu thang. Cô chận cô ta lại, hỏi một cách lo lắng:
− Nãy giờ họp lâu chưa em?
− Dạ, lâu rồi.
Thái Hân nghe thấy mà ớn lạnh. Không dám trễ thêm nữa, cô chạy trối chết lên cầu thang.
Mọi người đã có mặt đầy đủ trong phòng họp. Thái Hân chẳng biết ai ngoài chú Tính. Cô chạy vụt vào, đến trước mặt ông, thở hổn hển:
− Con xin lỗi, con bị kẹt xe.
Chú Tính im lặng nhìn Thái Hân từ đầu đến chân. Mọi người trong phòng cũng thầm nhìn cô quan sát.
Cô nàng tóc tai rối tung, sợi dây buộc tóc tuột xuống vai mà cũng không biết. Chiếc giỏ mang trên vai rơi xuống nửa chừng. Cử chỉ thì láu ta láu táu. Diễn viên chính mà thế này đây sao?
Như nói dùm ý nghĩ của mọi người, chú Tính cau mặt, hầm hầm:
− Lần đầu ra mắt mọi người mà điệu bộ lộn xộn thế kia, như vậy làm sao mà đảm nhiệm vai lớn cho được.
Thái Hân cố giải thích:
− Dạ, con bị kẹt xe.
− Nếu vậy thì đi taxi tới, không biết giải quyết linh động hơn sao?
− Nhưng mà con…
Chú Tính gạt ngang:
− Ngồi xuống đi.
Thái Hân lấm lét ngồi xuống chiếc ghế bỏ trống gần chú Tính. Cô nhìn quanh bàn. Thấy mọi người chỉa mắt về mình, cô nửa cười nửa biết lỗi, nửa làm quen. Rồi ngồi im.
Mặc dù mọi người đã biết Thái Hân, nhưng chú Tính vẫn giới thiệu:
− Thái Hân đang học điện ảnh năm thứ ba, nó sẽ đảm nhiệm vai chính trong bộ phim nầy.
Ông thong thả nhìn lướt qua mọi người, rồi nói tiếp:
− Điều tôi mong là các cô cậu diễn chung làm việc thoải mái với nhau, và thật tình chỉ dẫn kinh nghiệm của mình, thậm chí cứ thẳng thắn phê bình những khuyết điểm của nó, một diễn viên mới, thì dù có năng lực mấy, vẫn không thể nhiều kinh nghiệm như người đi trước.
Thái Hân biết rõ chú Tính đang đe doạ mình, nên khẽ nhăn mặt một cái, tay chân ngọ ngoạy không yên. “Cái này chú đã nói cả chục lần rồi, cứ mỗi lần gặp mình là nói, làm như mình là con nít không bằng”.
Cô tự ái lắm, nhưng vẫn ngồi yên một cách ngoan ngoãn, điệu bộ hết sức nhu mì.
Họp xong, chú Tính mời mọi người qua phòng bên cạnh dự tiệc. Thái Hân định lén về Thái Hânì đạo diễn Tuấn Khương đến bên cô:
− Mời cô ở lại, tôi muốn bàn công việc một chút.
Thái Hânái Hân nhìn nhìn anh ta:
− Anh là…
Tuấn Khương nói khô khan:
− Đạo diễn của phim này, tôi muốn gặp riêng cô để bàn về kịch bản.
− Sớm vậy hả?