Truyện ngắn Dị hương của Sương Nguyệt Minh được viết dựa trên cảm hứng về hai nhân vật có thật trong lịch sử đó là vua Gia long (vị vua khai sáng vương triều Nguyễn và có công rất lớn trong việc mở mang bờ cõi nước Việt – điều này là hiển nhiên không ai có thể phủ nhận được) và hoàng hậu Lê Ngọc Bình.
Trong Dị Hương, dục vọng của Nguyễn Ánh bao giờ cũng được lột tả đến tột “đỉnh”. Nguyễn Ánh thỏa sức sung sướng với những thời khắc thăng hoa, vồn vã trên xác thịt cung tần, quên đi mọi hơi hám tanh tưởi của gươm đao. Sex trong Dị Hương như một công cụ ngôn ngữ để dựng nên sức mạnh nhân vật đàn ông tráng niên sung mãn của Nguyễn Ánh, để hoài nghi, so sánh giá trị cái đẹp trần tục của đám cung tần với vẻ đẹp mỹ nhân dị biệt bị áp đảo, trấn áp.
Sương Nguyệt Minh dùng sex với ý đồ nghệ thuật phóng đại sức mạnh Nguyễn Ánh đè bẹp, khuất lấp hết mọi thứ trên đời. Cả cái đẹp long lanh, sắc nước nghiêng trời của Ngọc Bình cũng bị cái tà khí của Gia Long hút kiệt hương sắc thanh tao. Nàng, sau khi ân ái chỉ còn lại:“Nhợt nhạt. Khô xác. Và thất sắc. Nằm đườn đưỡn như cái xác vô hồn. Dị hương sang trọng quý phái thanh tao biến mất. Cứ mỗi lần ân ái xong là Đức phi tam cung Ngọc Bình như con cá ươn nằm trên thớt”.