Nhất Phương và Bảo Trâm ngồi trước hai ly kem đã không còn miếng nào. Cả hai không ngớt nhìn ra đường, hơi nóng ruột. Nhưng mỗi người lại đợi theo một cách khác nhau.
Nhất là Phương, cô nỗi sùng vì đây là lần đầu tiên Thường Sơn “dám” trễ hẹn với cô. Mà lại lần đầu cô giới thiệu anh với bạn cô chứ. Thật tức chịu không nỗi.
Hai mắt cô cứ ngó nghiêng ra đường. Tay vô tình đã quét sạch ly kem cho vào miệng.
Bảo Trâm cười cười:
– Thôi Phương, kem hết rồi kìa.
Nhất Phương vội bỏ muỗng xuống, cô hơi quê, bèn chống chế:
– Mình thử coi muỗng có lạnh không chứ bộ.
– Thế nào, lạnh không?
– Mát mát.
Bảo Trâm cười trầm tĩnh:
– Phương đừng nóng ruột nữa, tối nay không gặp thì tối mai.
– Không không, nhất định ảnh phải tới mới được, mình không chịu bị leo cây đâu.
– Sao Phương khó quá vậy, rủi ảnh bị xe hay bận đột ngột thì sao?
Nhất Phương cong môi lên:
– Hẹn với mình mà bận gì. Mình không đồng ý đâu. Từ đó giờ…
Cô chợt im bặt. Nụ cười nửa giận nửa mừng làm cô thật trẻ con.
Ở ngoài đường Thường Sơn đang vội vã dắt xe vào quán, tìm kiếm dáo dát. Thấy cô, anh đi về phía bàn cuối cười như biết lỗi:
– Chờ anh có lâu không? Quay về phía BT, Thường Sơn giơ tay làm một cử chỉ như chào:
– Vậy đây là Bảo Trâm ? Xin chào nghe. Lần đầu biết mặt nhau mà để cho hai cô chờ, thật là bậy. Nhưng anh có lý do chính đáng… Anh…
– Không thèm nghe giải thích.
Nhất Phương ngắt lời rồi ngoảnh mặt ra ngoài sông. Qua lúc mừng rồi cô thấy tức ấm ức.
Để cho người ta chờ gần cả tiếng. Đến nỗi hai ly kem chảy thành sữa và chui vào bụng thật lâu, mới thấy bộ mặt đáng ghét của anh xuất hiện. Đã không biết lỗi mà còn ngồi đó huyên thuyên,đúng là khó ưa.