Cúi đầu đi ngược lại ngọn gió mùa Đông Bắc rét tận cùng chân tóc, Mỹ Xuyên chạy vội vào sân gạ Chuyến tàu Hà Nội-thành phố Hồ Chí Minh sắp chuyển bánh. Loa phóng thanh liên tục nhắc nhở khách mau ổn định chỗ ngồi mà Xuyên vẫn còn lóng ngóng chưa tìm được toa của mình.
Dưới sân ga đã vắng, một nhân viên tới giúp cô lên tàu với hàng lô hang lốc những lời càu nhàu kèm theo.
T ới đúng số ghế, Mỹ Xuyên thở phào ngồi phịch xuống. Cạnh cô vẫn còn trống. Xuyên nhẹ nhõm khi nghĩ mình sẽ có chỗ nghỉ lưng, chớ không phải khó chịu vì một người đồng hành xa lạ nào đó ở kế bên.
Tàu ch ạy, Mỹ Xuyên khoan khoái kê balô sang ghế trống rồi ngả đầu xuống, chân duỗi sang phần ghế của mình và gác lên cửa sổ đã đóng kín, cô nhắm mắt chờ giấc ngủ đến.
Th ế là Xuyên đã rời xa Hà Nội rồi đấy. Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, cô thở dài. hậu quả của một giây bướng bỉnh là đây. Hai chữ thất nghiệp như một bản án lơ lửng, mà một người từng khốn đốn vì mưu sinh như cô không thể nào bình tâm khi nhắc đến.
Nh ưng điều Xuyên làm là đúng kia mà. Cô lăn một vòng và suýt lọt xuống sàn vì cái ghế hẹp này không phải là cái giường nệm vừa rộng, vừa êm của khách sạn. Nằm sát vào trong, Mỹ Xuyên kéo cao cổ áo, co người cho bớt lạnh.
Hừ! Bà ta tưởng cô không dám bỏ đi à? Vậy là bà ta lầm. Thực tế đã cho thấy Mỹ Xuyên này không thể chịu nhục nhiều hơn nữa.
Ti ếng bánh sắt nghiến trên đường rầy, những toa xe nghiêng qua đảo lại, làm Mỹ Xuyên chông chênh khó chịu hết sức. Cô cố không suy nghĩ, cố dỗ giấc ngủ và cố đuổi cái lo ra khỏi tâm trí mình nhưng không được. Xuyên chập chờn tỉnh tỉnh mơ mợ Trong cõi mơ hồ đó, bao nhiêu là hình ảnh dội về. Gương mặt son phấn của bà Ái Xuân cứ ẩn hiện, cứ ngả nghiêng theo những toa xe và đeo bám cô suốt. Xuyên bị ám ảnh bởi cái nghiến răng, cái giọng rít lên the thé của bà mỗi khi giận. Mà bà Ái Xuân thì thường xuyên giận, nhưng chưa bao giờ Xuyên thấy bà giận như sáng nay.
M ắt trợn trừng, mồm há hốc đến mức Xuyên thấy cả cái mấu bạc của hàm răng giả. Bà Ái Xuân như quên hết mọi vẻ kiểu cách hàng ngày khi cô xô ngã ghế đứng dậy. Bây giờ nhớ lại, Xuyên chợt tức cười.
Đang nhắm mắt, tủm tỉm, Mỹ Xuyên bỗng giật mình khi bị đập mạnh vào vai. Mở bừng mắt, lồm cồm bò dậy, cô nghe giọng quyền hành:
– Cho ki ểm tra vé. Nhanh lên!
Mỹ Xuyên vội lấy vé ra, gã nhân viên tàu hỏa hất hàm:
– Ngồi đúng chỗ của mình đi.
Mỹ Xuyên liền ôm ba lô vào lòng và tiếc rẻ nhìn chỗ mình vừa nằm thì một gã to lớn, đội nón kết che cả mặt ngồi xuống.