Thuý An nắm dài trên nệm nghe bài Danube Blue thật du dương qua headphone làm cô lim dim đôi mắt thích thú. Cô không nghe tiếng gõ và tiếng gọi cô ầm ĩ ngoài cửa. Mãi đến lúc cánh cửa bật tung, một bóng người xộc thẳng vô, cô mới hốt hoảng ngồi bật dậy lấy phone ra khỏi tai.
Nhận ra người bất lịch sự kia là ông anh của mình, cô kêu lên:
− Anh Hai làm gì kỳ vậy? Sao lại xông vô phòng kiểu đó?
Tay chống nạnh, Liêm trợn mắt nhìn quanh:
− Còn dám hỏi nữa hả? Mày đang làm cái giống gì trong này?
Thuý An nhăn mặt:
− Em à? Em nghe nhạc. Còn anh cũng đang làm cái gì vậy? Sao tự dưng tông cửa phòng em hạnh hoẹ?
Liêm lừ mắt nhìn cái headphone vẫn còn bên cạnh cô dài giọng:
− Nghe nhạc? Cũng là nghe nhạc? Lúc nào cũng vậy, không đi rong thì rúc trong phòng nghe nhạc. Bộ không chán hả mày?
Lại nữa rồi! Thuý An thầm than khổ. Cái tật ăn hiếp vô cớ của anh Hai cô lại bắt đầu rồi đây. Nhưng dù là vô cớ, cô chỉ biết nín nhịn chứ mách ai được. Ngay cả ba là người thương cô nhất nhà mà cả tháng nay cũng đâu lên tiếng bênh vực được cô.
Giơ chân đá vụt con thú nhồi bông của Thuý An vào vách không thương tiếc, y như sút bóng vào gôn, Liêm hắng giọng cà kênh:
− Má sai tao kêu cửa, kêu nãy giờ mày không mở thì tao tông vô coi thử. Tưởng mày đang làm cái khỉ gì chứ.
Nén cơn bực xuống giường lượm con thỏ bông tội nghiệp, cô hỏi:
− Anh nói mà kêu em xuống nhà à?
− Ừ, nãy giờ rồi đó.
− Má … có nói chuyện gì không anh Hai? – Cô chợt có chút lo lắng.
Đến bàn học Thuý An, nghẹo đầu ngắm nghía tấm poster hình đôi tài tử Leonardo Di Caprio và Kate Quinslet trong phim “Titanic” dán ngay trên vách, Liêm đáp mà không quay lại:
− Xuống ăn cơm chứ chuyện gì.
− Ăn cơm? – Thuý An ngạc nhiên nhìn ông anh Hai rồi lại nhìn đồng hồ trên cổ tay – Anh tông cửa phòng em là để kêu ăn cơm à?
− Ừ đó, thì sao?
Liêm đưa lưng che tầm nhìn Thuý An, anh nhả bã kẹo chequing gum dán ngay lên miệng cô đào Kate Winslet và cười khoái chí khi nghĩ đến gương mặt nhỏ em út lúc phát hiên đôi thần tượng của mình bị phá một cách bôi bác như vậy.
Để cô không nghi ngờ, anh quay qua, lưng che “kiệt tác” phá hoại của mình và hất hàm nói lấp đi:
− Suốt ngày cứ nằm lì trong phòng nghe nhạc. Làm như yêu âm nhạc lắm vậy. Mày đừng tưởng tu kiểu đó thì thành chánh quả nhé. Cứ mơ mộng trên mây hoài vậy? Chẳng biết thằng Vũ nó chấm mày ở chỗ nào.
Thuý An bất mãn nhưng không dám cãi lý như mọi khi. Từ khi mang án treo của má, cô đâu dám làm gì để chọc giận người trong nhà nữa. Thấy cô xịu mặt, Liêm khịt mũi buông một câu tử tế nhất trong ngày:
− Biết khôn thì xuống lẹ đi. Tao coi tình hình thì chắc là có chuyện gì đó chứ không phải chỉ ăn cơm mà thôi. Coi chừng đó.
Đi ngang cửa, Liêm không quên phẩy tay đánh mạnh vào cái phong linh treo trước phòng làm thanh một tràng âm thanh leng keng rối rít. Nhìn theo ông anh, Thuý An thở ra. Ông anh Hai cô là vậy đó. Nói năng chẳng biết giữ lời và giỏi nhất là chuyện ăn hiếp em gái thôi.