“Người cha kể hết chuyện anh hùng Nguyễn Trung Trực cho gái nghe. Con bé, dường như, không thích mấy. Nhưng thằng Danh thì thích thú vô cùng, Nó đã thuộc chuyện ông Nguyễn Trung Trực. Giá con nhà Lựa đừng ngu hơn con “kẹ”, nó đã được kể chuyện ông Nguyễn Trung Trực cho Lựa nghe. Và, chắc chắn, con nhà Lựa phải khen “sướng rên mé đìu hiu” vì chuyện này hay bằng mười chuyện ông Thừa Cung, ông Châu Trí, ông Tử Lộ.
Danh vén cánh tay áo lên. Hôm nay hình xâm hai thằng nhãi con xách hai cái hòm đánh giầy đã nổi rõ. Danh dí ngón tay vào hình Lựa, hỏi như thật:
– Hay không mày?
Không có tiếng Lựa trả lời. Chỉ có chuỗi cười ròn của đứa con gái làm Danh sực tỉnh. Mặt nó nóng bừng. Nó giả vờ quay về bên cửa hông, ngắm hai bố con người hát dạo. Một lát, Danh quay lại. Nó bắt gặp hai cha con người đồng hành nhín nó. Danh len lén cúi thấp đầu“.