“Trên ngọn đồi xanh, ẩn mình dưới thông cao sừng sững là quán cà phê mang tên Ký Ức. Cách đây ít năm, vào năm 199…, những cây thông còn đang sức lớn, chưa có vẻ mạnh mẽ như bây giờ. Quán cà phê nhỏ xíu cất theo kiểu nhà sàn, toàn bộ sơn màu đỏ. Ba năm đã trôi qua, Ngọc Lan vẫn còn nhớ màu xanh của ngọn đồi và những cây thông cùng với màu đỏ đang ngả sang đỏ thẫm. Cô vẫn còn nhớ những lần ngồi trong góc khuất của quán nhỏ trong lúc gió lạnh tràn lên đồi cao; cô đã ngồi nhìn xuống con đường hẹp và dài uốn quanh phía dưới, con đường vắng người và thời gian như ngừng trôi. Mới đó đã ba năm… Không biết quán nhỏ có còn đó không, khi mà ký ức về nó vẫn còn sống động trong lòng cô…” Lan, cô dinh viên non nớt năm nào nay đã vào nghề phóng viên 3 năm liệu có tìm lại được ký ức của cô, tìm lại được tình yêu thuở nào mà cô hằng chờ mong, gìn giữ?
Trên ngọn đồi xanh, ẩn mình dưới thông cao sừng sững là quán cà phê mang tên Ký Ức. Cách đây ít năm, vào năm 199…, những cây thông còn đang sức lớn, chưa có vẻ mạnh mẽ như bây giờ. Quán cà phê nhỏ xíu cất theo kiểu nhà sàn, toàn bộ sơn màu đỏ. Ba năm đã trôi qua, Ngọc Lan vẫn còn nhớ màu xanh của ngọn đồi và những cây thông cùng với màu đỏ đang ngả sang đỏ thẫm. Cô vẫn còn nhớ những lần ngồi trong góc khuất của quán nhỏ trong lúc gió lạnh tràn lên đồi cao; cô đã ngồi nhìn xuống con đường hẹp và dài uốn quanh phía dưới, con đường vắng người và thời gian như ngừng trôi. Mới đó đã ba năm… Không biết quán nhỏ có còn đó không, khi mà ký ức về nó vẫn còn sống động trong lòng cô…
Xe vượt qua những dốc đèo hiểm trở. Khoảng cách càng lúc càng ngắn lại. Vậy mà Ngọc Lan mong sao con đường còn dài mãi, để những kỷ niệm kịp trở về với cô. Bến xe đã ở trước mắt, xe đã dừng lại mà cô còn chần chờ không muốn bước xuống đất. Chạm chân xuống đất, mọi kỷ niệm sẽ chỉ là kỷ niệm đã qua. Cô tự hỏi: Vì sao mình lại trở về đây, một nơi mà mình đã từ biệt không hề nuối tiếc rồi kia mà? Dưới bến xe tấp nập người đưa kẻ đón, Ngọc Lan vẫn ngồi yên. Một chàng trai từ sau xe bước lên, mỉm cười như đã quen biết cô gái từ lâu:
– Cô bé, cô đau chân à?
– Ồ, không. Mà tôi cũng không còn là cô bé nữa…
Ngọc Lan nói, rồi xuống xe. Hành trang của cô vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc xắc tay và cái áo ấm trông rất sang trọng. Chiếc áo lông ấy cũng chỉ có thể thấy trong những shop thời trang cao cấp ở thành phố Hồ Chí Minh, nó khác hẳn chiếc sơ mi trắng đóng bộ với quần Jeans màu xanh nước biển. Trông cô có vẻ lôi thôi như một cô sinh viên vụng về. Thảo nào anh chàng kia gọi cô là cô bé. Chàng trai đỡ cô xuống, vẻ mặt thêm rạng rỡ khi cô ngỏ lời cảm ơn.