Đông Giao giật mình thức giấc vì những tiếng động và những tiếng cười.
Cô nằm mơ màng rồi tỉnh hẳn người, nghe tiếng cười của mẹ vẳng lại từ phòng bên trên.
Đã lâu lắm rồi, Đông Giao không muốn xen vào những mối quan hệ của mẹ, những mối quan hệ mà bà thường biện minh là dùng để chọc tức ba cô khi ba cô có quá nhiều người phụ nữ khác bên ngoài vây bên ba cô như …bầy ong.
Những lúc ba cô về nhà là hầu như trong nhà sẽ nổi lên sóng gió, những món đồ vô tội vạ lại bị đập phá tan tành.
Mua rồi lại đập. Đôi lúc Đông Giao cũng thích đập vỡ một cái gì đó dù chỉ để nghe âm thanh tan nát vụn vỡ ấy.
Tiếng cười của mẹ mỗi lúc một to hơn, lơi lả, lẳng lơ hơn, pha lẫn một chút nũng nịu. Chướng tai quá! Đông Giao ngồi bật dậy, cô mở volume cái máy hát hết cỡ để điệu nhạc rock kích động, ồn ào xé tan màng tai, đến độ Đông Giao nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu lại vẫn còn nghe tiếng nhạc dội vào tai.
Có tiếng chân lê trên nền gạch, rồi có tiếng đập mạnh tay lên cửa cùng tiếng quát của mẹ cô:
– Con có biết bây giờ là mấy giờ không vậy Giao?
Đông Giao cáu kỉnh bật dậy, cô kéo cánh cửa ra:
– Con thích như vậy đó.
Tức mình, bà Lam đẩy cửa bước vào, ấn tắt nút OFF. Mọi âm thanh ồn ào chấm dứt đột ngột, nhường lại cho không khí nặng nề.
Giọng bà Lam cộc lốc:
– Ngủ đi!
– Con làm sao ngủ được với cái cách mẹ tiếp khách như vậy.
– Không ngủ được thì mày đi đâu đó chơi đi.
Đông Giao nhìn mẹ với ánh mắt tóe lửa, rồi chợt với tay giật cái máy hát giơ lên cao:
– Con cũng thích đập đồ lắm đó mẹ. Cái máy hát này nghe không hay nữa, cũng nên đập bỏ nó đi cho rồi.
Xoảng …
Đông Giao ném mạnh cái máy hát xuống đất cho nó vỡ tan tành. Cô cười khi thấy ánh mắt sững sờ của mẹ mình:
– Mày làm gì vậy Giao? Điên rồi sao?
Không nén được cơn giận, bà Lam thẳng tay tát vào mặt Đông Giao một cái tát nảy lửa.
– Đồ mất dạy!
Đông Giao nghiến răng. Những uất ức chất chứa từ chuyện cô thi rớt đại học đã khiến cô muốn nổi loạn lắm. Cô gạt đổ mọi thứ trên bàn, trừng mắt với bà Lam:
– Mẹ chưa bao giờ dạy con những điều hay lẽ phải cả, con mất dạy như vậy là tại ai chứ?
Lật luôn cái bàn cho đổ nhào rồi Đông Giao tuôn chạy ra ngoài.
– Giao! Con đi đâu vậy?
Không thèm trả lời bà Lam, Đông Giao chạy rầm rập xuống lầu, cô mở mạnh cửa rồi lao luôn ra đường. Chạy được một lúc, thấm mệt Đông Giao dừng lại, đi chầm chậm trên đường vừa đi vừa suy nghĩ. Biết đi đâu bây giờ?
– Em bé, lên xe anh chở đi cho!
Một vài tên chạy xe kè theo Đông Giao mời mọc. Cô tức mình quát tướng lên:
– Không đi!
Đi nhanh ra lề đường, Đông Giao đưa tay vẫy một chiếc taxi đang trờ tới, mở cửa xe rồi leo nhanh vào, ngồi ngả người ra sau nhắm mắt lại.
– Cô ơi! Cô có sao không?
Gã tài xế taxi tò mò nhìn vào kính chiếu hậu. Cô khách này quần áo xốc xếch, tóc tai rũ rượi khiến cho gã nghĩ đến chuyện … Có thể cô ta vừa bị bọn lưu manh làm nhục cũng nên. Gã tài xế tỏ vẻ quan tâm:
– Cô có cần ghé qua đồn công an nào đó không?
Đông Giao mở to mắt, cô hung hăng quát:
– Mắc mớ gì đến công an. Làm ơn chạy thẳng đi, đến số XX đường Trần Cao Vân.
Bị Đông Giao vô cớ quát lên, gã nổi giận chân đạp lút ga, cho chiếc xe tăng tốc.
Đông Giao nhún vai, lơ đãng nhìn hai bên kia đường.
– Tới rồi đó!
Đông Giao giật mình, đưa tay vào túi áo. Chết thật! Thì ra trong lúc nóng giận lao ra khỏi nhà nên Đông Giao quên mang theo tiền. Ngập ngừng một chút, Đông Giao đưa tay mở cửa:
– Tôi không mang theo tiền. Cảm phiền anh đợi tôi một chút. Tôi gọi người nhà ra trả tiền cho anh được không?
Nghĩ rằng mình gặp dân lưu manh, tính quỵt tiền cuốc xe nên gã tài xế cười nhạt:
– Này cô! Muốn đi quỵt xe phải không? Không có tiền mà cũng bày đặt đi xe taxi. Nếu vậy thì nên tìm lý do nào cho dễ nghe một chút, vậy tôi sẽ cho cô luôn tiền cuốc xe này.