Ngày 10 tháng 7 năm 1971. Sài gòn. Đêm.
… Xử tử hình TH1 về tội phản bội. Trở ra gấp. A8.
Cô gái ngồi chết lặng khi đọc xong dòng chữ vừa hiện lên dưới lớp mực hóa học. Chợt cô giật mình nhìn quanh như sợ có ai bắt gặp mình với mẩu chỉ thị kia. Căn nhà vẫn yên tĩnh, chỉ có đốm sáng từ chiếc đèn bấm trên tay cô. Thật khó nhọc, cô đứng dậy thu dọn bình mực hóa học…
Bóp chặt mẩu giấy, cô bước nhẹ lên phòng khách. Vẫn vắng lặng, ông chủ nhà chắc hẳn còn đang bù khú với đám bạn sĩ quan và như thường lệ, chắc sẽ không về nhà trước 2 giờ sáng. Hiện giờ, tính mạng cô đang ngàn cân treo sợi tóc. TH1 phản bội, người hắn khai ra đầu tiên chắc chắn phải là cô. Địch muốn bắt cô lúc nào chẳng được nhưng chúng để cô được tự do hòng theo dõi và “phăng” ra toàn bộ đường dây. Mà theo dõi cô thì có khó khăn gì. Với vỏ bọc là quản gia cho ông chủ – một sĩ quan biệt động quân – ngoài việc đi chợ buổi sáng và đi thu tiền hụi của các hụi viên trong dây hụi mà cô làm chủ ra, sẽ chẳng có giờ nào để cô ra đường. Quy luật ấy chắc địch đã nắm được. Nếu có một chút khác biệt, cô sẽ bị bắt ngay. Giờ đây, cái vỏ bọc chắc chắn ngay giữa cư xá sĩ quan này lại hóa cái nhà tù vô hình giam chân cô. Nhưng chuyện TH1 phản bội có chính xác hay không? Vẫn biết TH1 có lối sống phóng túng, vô kỷ luật nhưng điều ấy thích hợp với cái lốt mà anh ấy đang mang khi ở trong lòng địch. Không ít lần, nhờ nó mà anh đã giải vây cho đồng đội trong những phút giây nguy hiểm cận kề. Suốt hai năm cùng hoạt động, cô tin TH1 như chính bản thân mình, nhưng cô không thể không tin vào chỉ thị của A8. TH1 lại do chính A8 đào tạo và giao công tác…
Cô mở mẩu giấy ra lần nữa, săm soi dưới chiếc đèn bàn. Đúng là chữ của A8. Bật diêm đốt mẩu giấy, cô cay đắng thầm nghĩ: “Con người ta thay đổi mau chóng quá”. Có thể TH1 đã phản bội vì chính điều kiện hoạt động của anh ta. Vậy thì cô không thể ở lại nội thành được nữa, nhưng trước khi đi phải xử tử hình TH1 ư? Còn khó hơn cả việc vượt thoát ra căn cứ. Về quyền thuật, xạ kích, cô biết mình không phải là đối thủ của anh ta. Giờ đây, hẳn TH1 cũng đã đề phòng rất kỹ. Làm sao đây? Xử anh ta ở các chỗ vui chơi thì tiện nhất nhưng phải mất thời gian chuẩn bị, mà cô lại không có thời gian. Làm tại nhà riêng của anh ta thì cô khó lòng thoát thân. Hay là… Có lẽ chỉ còn cách đó.
Tự dưng, cô thấy mắt mình cay cay…
Thành phố Hồ Chí Minh, tháng 6 năm 2002. Ngày thứ nhất.