Tôi cho rằng cuốn sách này thuộc về những chuyến đi.
Những chuyến đi đến những vùng đất xa lạ.
Những chuyến đi đến với những cuộc đời xa lạ.
Sáng tháng Hai, Bảo Lộc mưa không nổi, trời lạnh căm một cách khó hiểu. Tôi thức dậy, đột nhiên thèm cái cảm giác nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe. Tôi gọi cho mình một chiếc taxi, bảo với tài xế chạy bất cứ đâu mà cuối cùng quay về nhà tôi là được. Tôi còn nhớ ánh mắt của anh ta nhìn mình, nhưng cuối cùng thì xe vẫn chạy.
Thứ khiến tôi suy niệm nhiều nhất không phải là một câu triết lí hay một câu chuyện về cuộc đời của người khác. Nó chỉ đơn giản là cửa kính xe. Nó có một ma lực đáng sợ, khiến cho tôi không ngừng suy nghĩ. Có lúc tôi hồi tưởng thật nhiều, bất chợt nhớ ra những chi tiết vụn vặt mà mình đã lãng quên, những cái rất đơn giản thôi nhưng khi nhớ ra lại làm lòng không khỏi ngạc nhiên với tháng ngày mình từng đi qua.
Hóa ra, có một thời ta từng hạnh phúc.
Hóa ra, có một thời rất trẻ, rất nhiệt huyết.
Hóa ra, có một thời ta đau đến tê dại.
Tôi thừa nhận mình là đứa vong ơn bội nghĩa với quá khứ. Nếu không phải ngồi một mình cô độc trên xe và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi chẳng thể nào nhớ nổi tất cả những điều đã từng đi qua.
Hóa ra, tôi đã đi qua nhiều cuộc đời đến vậy.
Trời không mưa nổi nên tự nhiên rét kéo dài, ngồi trong xe vùi trong lớp áo dày mà tôi vẫn phải nghiến răng để ép mình không run lên. Bên ngoài con nắng xanh xao, hàng cây buồn bã trong cơn gió lạnh giá.
Thời tiết tự nhiên trở nên thật vô tình.
Cửa sổ xe lại lần nữa nhắc nhở cho tôi về những mùa rét đã qua. Tôi thường đánh mất ai đó vào trước đó, và chông chênh đi qua mùa rét một mình. Những mùa rét nhạt nhòa trong tim vì chẳng có hơi ấm nào làm điểm nhấn.
Con đường ngoài kia đầy ắp những đôi tình nhân đang chở nhau. Họ mặc thật kín để cái lạnh không có cơ hội hành hạ mình, riêng cô gái thì có được cái đặc quyền xỏ tay vào túi áo người yêu và áp mặt vào lưng chàng. Họ có một hơi ấm hoàn hảo.
Tôi vu vơ nghĩ, tại sao cô ở xe bên này không đi cùng anh xe bên kia, và ngược lại? Tại sao họ không yêu ai khác, mà lại là chính người đó? Thế là, tôi ngớ ngẩn cầm điện thoại gọi cho một người, hỏi điều mình đang thắc mắc trong lòng. Người ấy hỏi ngược lại tôi: “Thế tại sao em lại yêu anh, mà không phải là người nào đó?”.
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: “Chắc là do duyên phận”.
Có tiếng cười trầm ấm từ điện thoại vọng ra: “Đúng rồi, có duyên mới gặp, có nợ mới yêu”.
Tôi mãn nguyện cúp máy, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ như tìm kiếm, rồi tự hỏi có khi nào, một ngày nào đó, tôi cũng quên luôn cả cửa sổ xe, rồi chẳng còn có thể cho mình cơ hội được nhung nhớ về những dại khờ vô giá?
Sợ là một ngày, khi đã trầm mình quá sâu vào cái sự tĩnh lặng của riêng mình, sẽ bỏ quên tất cả những lưu luyến từng có, rồi trở thành người chẳng còn gì trong lòng.
Người ta có thể suy nghĩ thật nhiều về tương lai, lên vô số kế hoạch cho mình, nhưng thứ lấp đầy họ luôn phải là kí ức. Nhất định phải là những điều đã từng xả ra.