Hoàng Uyên cố chạy thật nhanh theo nồi cơm nhỏ xíu đặt trong đôi gánh của Hạ Mai. Cô vấp chân này vào chân kia suýt ngã khiến mọi người cười ồ. Cô la lên nho nhỏ:
– Hạ Mai chạy từ từ, kẻo lửa tắt bây giờ. Làm gì như ma đuổi vậy? Hạ Mai vẫn chạy đều đều. Bàn chân cô thoăn thoắt trên sân. Phía bên kia, các đối thủ của hai cô còn ở phía sau một chút. Hạ Mai kêu to:
– Này, ráng lên! Mi làm gì như con rùa lật ngửa vậy? Lúc nãy sao không chịu gánh để ta nhúm lửa cho.
Hai cô vẫn chạy đều, đã hai vòng sân. Hoàng Uyên cho lửa cháy to, cơm sôi sùng sục. Hạ Mai nói nhỏ:
– Này, bớt lửa đi cưng, kẻo nấu cơm ba tầng thì ê mặt lắm đó!
– Gi ỏi… nấu đi, cằn nhằn hoài! Mệt muốn đứt hơi. Mi chạy thẳng người. Còn ta bị hình phạt hay sao mà chạy kiểu mới, vừa chạy vừa khom… Chưa có kiểu chạy nào lạ bằng…
– Hì hì? Ráng gi ật giải, chiều nay mình đi nhà hàng Cửu Long một chuyến. Hạ Mai động viên bạn bằng nụ cười thật tươi.
Hoàng Uyên cho l ửa bớt. Cơm cạn nước. Cô liên tục dụi lửa, thổi cho than hồng lên. Tay chân đầy lọ nồi. Hoàng Uyên giật mình khi chạy ngang qua khán đài, tiếng cô MC vang xa:
– Cu ộc thi nấu cơm, trò chơi dân gian sắp kết thúc. Chỉ hai vòng sân nữa, các bạn sẽ hoàn thành. Chúng ta hãy hoan nghênh những đầu bếp khéo léo, nhanh nhẹn và tài năng nhất!
Có tiếng vỗ tay, cỗ vũ, la ó bên ngoài. Hoàng Uyên lính quýnh khi Hạ Mai gọi:
– Nh ỏ này, cơm chín chưa?
– Sắp…
– Này, thêm tí than, kẻo sống thì nguy!
– Than đâu mà thêm.
– Thổi nhanh lên! – Cô hét to.
Hoàng Uyên cố chu đôi môi xinh tròn ra thổi phù phù. Tóc buộc sợi thun tự dưng đứt bung ào ra trước mặt, Hoàng Uyên tức anh ách:
– Trời ơi, tóc với tai! Hết giờ mi làm dáng rồi à!
– Vẽ chuyện! Này, cầm lấy! – Hạ Mai gỡ cây kẹp của mình đưa cho Hoàng Uyên.
Cô qu ẹt ngang mũi chùi những mồ hôi đọng lại thành giọt, cột ngang mái tóc rồi chạy nhanh theo bạn. Nồi cơm được đem ra ngoài, chờ chín. Cả hai chuẩn bị cái đĩa. Hoàng Uyên đặt lên đó đôi thiên nga được tỉa săn bằng quả cà chua và cà rất rất đẹp. Cô liên tục sửa chỗ đặt bài thi của mình. Hạ Mai lo giữ nồi cơm.
Loay hoay tìm tờ giấy ghi tên thí sinh trong chiếc xắc tay nhưng không có, Hoàng Uyên ngồi nhìn chung quanh… bối rối.
– Xin l ỗi, cô cho phép tôi chụp một tấm ảnh.
– Ơ… anh chụp ảnh tôi hả?
Hoàng Uyên gi ật mình vội đứng lên. Anh ta là phóng viên hay nhà báo chắc? Anh ta định chụp ảnh mình? Cô thích chí, ngượng ngùng hỏi lại. Anh phóng viên có đôi mắt một mí nhưng rất vui, niềm vui lộ qua ánh mắt. Anh nheo nheo mắt sau cặp kính trắng rất sang trọng, cười gật đầu và sửa soạn đưa máy ánh lên. Hoàng Uyên vội đưa tay ngăn lại:
– Khoan, ch ờ em sửa soạn lại? Hoàng Uyê n định bước đi nhưng anh phóng viên lắc đầu:
– Không cần đâu, tôi thích chụp ảnh tự nhiên. Nhưng kìa, mặt cô… xinh lắm.
Hoàng Uyên được anh phóng viên đẹp trai khen, cô cảm thấy vui lắm nên ngẩng mặt lên, hơi điệu đàng làm duyên làm dáng. Anh chàng bấm liên tục mấy “pô” ảnh. Anh chìa tay bắt tay Hoàng Uyên:
– Rất cám ơn cô… Cuộc thi hôm nay cô ấn tượng lắm.
L ại được khen, Hoàng Uyên sung sướng vô cùng. Cô nghĩ mình đang được giải nhất cuộc thi nên cứ ngây người ra. Thấy cô được chụp ảnh, ai ai cũng đổ dồn mắt về phía cô. Hoàng Uyên quên cả việc sửa soạn chu đáo chỗ đặt cơm phần thi của đội mình.
– Dạ… em cám ơn anh ạ! Hoàng Uyên cố cười thật tươi với anh chàng nhiếp ảnh vừa rồi. Hạ Mai mang cơm tới quát nhỏ:
– Nè, nè t ới giờ ban giám khảo chấm thi rồi, mi làm cái gì mà chụp ảnh liên tục thế? Ai vậy? Người yêu ngang hông hả? Không lo chuẩn bị gì hết, chút nữa mà ”ao” là do mi đó.
Hoàng Uyên nh ư sực tỉnh. Cô vẫy tay chào anh ”phó nháy”. Giọng anh ngọt ngào nhưng sao lơ lớ khó nghe, có lẽ anh chào lại cô và bị mọi người xô đẩy, chen lấn ra ngoài mất hút.
– B ị thôi miên rồi hả nhỏ? Anh chàng đó người Nhật, mi cũng quen sao?
– Người Nhật? Hèn gì…