Mặt trời chênh chếch trên cao, nghịch ngợm đẩy những tia nắng trêu tức từng sợi dây thần kinh trên đầu lũ học sinh cấp ba đang xếp hàng dưới sân trường trong ngày khai giảng.
Đây là trường cấp ba duy nhất của huyện tôi. Với số lượng gần ba trăm học sinh của tám lớp, có mười phòng xếp chồng lên nhau thành hai tầng đủ sức đáp ứng cho công việc dạy và học vào buổi sáng. Buổi chiều, ngôi trường dành cho những sinh hoạt như lao động, học ôn, học bồi dưỡng, học tổ, tập dượt văn nghệ và sinh hoạt đoàn…
Ngay chính giữa, tầng trên là phòng làm việc của Ban giám hiệu, tầng dưới là phòng nghỉ ngơi chờ đến tiết dạy của giáo viên và cũng là nơi làm việc của cán bộ văn thư, thủ quỹ, kế toán.
Ngôi trường day lưng ra cánh đồng bao la bát ngát, mặt hướng ra đường liên tỉnh cách nó một lối đi dài gần trăm mét. Ven lối đi vào sân trường là hai cái ao, dấu vết của những đợt lao động đào lấy đất làm sân trường. Dưới ao được trồng sen, súng. Mùa này, sen, súng đang thả lá, vươn những cái bông lên khỏi mặt nước trong vắt đến mức thấy cả những chú cá hường nhởn nhơ bơi lội. Bông súng cái đã nở, cái còn búp búp, ngỡ như đầu đạn từ đáy hầm vừa bắn thẳng lên trời.
Hai bên ngôi trường vẫn còn đất trống, dự tính sẽ xây dựng thêm phòng học, phòng thí nghiệm, thư viện bao bọc cả khoảng sân rộng khi ao nước được lấp đất, lúc đó ngôi trường sẽ hoàn chỉnh từ ba dãy xếp thành hình chữ U…
Đó là chuyện của tương lai. Còn bây giờ tôi cứ ngọ nguậy đổi tư thế đứng biết bao lần mà vẫn không xua được cảm giác bứt rứt như có con gì đang bò từ trên gáy xuống, chui vô cổ áo một cách thật khó chịu. Mỗi lúc dứt lời phát biểu của một người nào đó, tôi cùng bạn bè vỗ tay thật to, thật lâu như muốn âm thanh ồn ào này xua đi không khí im lặng, tù túng cho mình dễ chịu hơn.
Trong lúc chờ người thầy giáo già bước ra, đứng bên bục phát biểu cảm tưởng, tôi nghe Kịch thì thầm sát bên tai mình:
– Có con bé lạ hoắc ở ngoài cổng toan “đột nhập” vào kìa, Minh.
Tôi nhìn ra cổng và thấy rõ một cô bé đang lấm la lấm lét dẫn chiếc xe đạp từ cổng, men theo mấy gốc phượng trơ trọi ven lối đi vào.
– Đạt, Nguyên, Kịch có trò gì mở hàng đầu năm đi.
– Cô giáo mới! – Đạt đã kịp thời nghĩ ra câu trả lời cho đề nghị của tôi và cả bọn gật đầu đồng tình.
Khi cô bé dắt xe đến gần chỗ chúng tôi đứng cuối hàng, nhóm Tứ Quái chúng tôi lẹ làng di động tạo thành hàng ngang chắn lối đi. Tôi hô khẽ và rõ:
– Học sinh…
– Kính chào cô ạ!…
Kịch, Nguyên, Đạt đã chính xác đồng loạt cất lời.
Đồng thời, chúng tôi đứng nghiêm, hai chân khép sát vào nhau, hai tay để xuôi xuống áp vào đùi và cùng cúi đầu. Cái giọng ồn ào, ồ ề của Nguyên đã làm những đứa đứng cuối hàng các lớp giật mình quay lại nhìn và cười rầm lên. Bốn đứa tôi lẹ làng bước về chỗ đứng của mình và giả bộ giống như những đứa khác, nghển cổ nhìn cô bé đã buông xe đạp, mặc cho xe ngã ngang mà ngồi thụp xuống ôm mặt. Tôi thấy rõ hai dòng nước mắt len lỏi chui ra khỏi kẽ hai bàn tay dính đầy dầu nhớt đang áp trên mặt cô bé.
Thái, lớp trưởng của chúng tôi đã bước đến hậm hự khe khẽ vì anh ta sợ thầy cô khiển trách. Đôi mắt Thái trừng trừng đe dọa, nhưng chúng tôi đâu có xa lạ gì với những cái nhìn như vậy nên cũng chẳng sợ. Thái đỡ xe đạp lên, dựng vào nơi để xe của lớp và nói gì đó với cô bé. Cô bé lượm mấy quyển vở và bước đến đứng vào cuối hàng nữ sinh lớp tôi. Tứ Quái chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Chả lẽ cô bé là học sinh mới của lớp? Lỗi của thằng Kịch là chuyên gia ra-đa của lớp nhưng đã không nắm bắt được thông tin cần thiết này. Cô bé trông ngồ ngộ với bộ đồ bộ đội màu xanh xám được sửa thật khéo léo ôm gọn thân hình thon thả, một mảng lưng áo thấm ướt mồ hôi, đôi bím tóc Tết đuôi sam thòng xuống ngực vẫn không che hết đôi má bẩn mờ mờ dấu tay. Lúc ấy, lòng tôi chợt có cảm giác ray rứt, áy náy. Làm sao nói cho cô bé hay để lau đi vết bẩn trên đôi má mịn màng ấy?
Hết phần nghi thức khai giảng, Ban giám hiệu cùng các đại biểu vô phòng giáo viên dự liên hoan, tọa đàm, còn học sinh được giáo viên chủ nhiệm hướng dẫn về lớp để sinh hoạt…
Trong thời gian sinh hoạt lớp, tôi hay lén nhìn cô bé. Vết bẩn đã được một bạn nào đó lau giùm rồi. Nhưng, tôi lại phát hiện thêm, trên đôi má ngăm ngăm ấy lúc ẩn lúc hiện hai lúm đồng tiền duyên dáng làm đôi môi hình trái tim khi cười trông quyến rũ làm sao!
Tôi kiếm cớ tách ra khỏi nhóm Tứ Quái và chần chừ chờ Ngân (tên cô bé) đến nơi lấy xe để… xin lỗi. Chẳng ai xúi tôi làm cái chuyện chưa từng có trong nhóm Tứ Quái, vậy mà tự tôi thấy cần thiết phải làm.