Ngồi ở phòng chờ, Mỹ Linh than luôn miệng :
– Trời ơi là trời ! Anh em kiểu gì mà như vậy đó . Ấy là mới làm trợ lý , nếu làm giám đôc nữa chắc không mong gì được diện kiến.
Phương Mai ngồi im, mặc cho Mỹ Linh bồn chồn đi tới đi lui như con rối . Cô cắn móng tay nhìn vơ vẩn trong phòng . Cô hiểu Mỹ Linh sốt ruột ghê lắm . Cả cô cũng tò mò muốn biết ông anh kết nghĩa của Mỹ Linh . Người mà nó nháo nhác đi tìm suốt ngày nay . Xem ông ta mặt mũi ra sao.
Cửa phòng bật mở, rồi 1 thanh niên đi ra . Anh ta còn đang ngó dáo dác tìm kiếm Mỹ Linh đã nhanh chân tóm lấy áo ông anh đáng kính :
– Anh biết em chờ anh bao lâu rồi không ? Gần 1 tiếng . Anh làm trò khỉ gì trong đó vậy ?
– Nói từ từ thôi Linh, làm gì dữ vậy, rách áo anh . Người ta nhìn kià.
Mỹ Linh buông áo anh ra, nói 1 tràng :
– Em đã gọi điện cho anh 6 lần, không lần nào gặp được hết . Anh biết em gấp lắm không , bị cấm thi đến nơi rồi kià, em mà không được thi lại môn này thì…
Người thanh niên ngắt lời cô :
– Đi, đi qua quán nước nói chuyện, đứng đây kỳ lắm.
– Thì đi.
Phương Mai còn chưa kịp đứng lên thì Mỹ Linh đã lao chao nắm tay keó cô đến trước mặt ông anh :
– Bạn em đó, còn đây là anh ta, anh kết nghĩa.
Phương Mai gật đầu chào anh, anh cũng gật đầu với cô . Chưa kịp nói gì thì Mỹ Linh đã keó anh ra sân . Phương Mai lững thững đi theo sau . Vừa ngồi vào bàn ông anh của Mỹ Linh đã khoát tay :
– Chuyện gì nói nhanh lên . Trong vòng 10 phút thôi, anh bận lắm , yêu cầu nói ngắn gọn.
Phương Mai phật lòng nhìn anh, thấy tự ái dùm Mỹ Linh . Nếu là cô thì cô sẽ đứng dậy bỏ về rồi . Làm gì mà ghê vậy ” tiếp trong 10 phút ” đúng là ” bộ trưởng” bộ quan trọng.
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn lặng yên nhìn 2 người . Mỹ Linh có vẻ không để ý thái độ gần nhu nghiêm khắc của ông anh . Cô nhấp nhỏm :
– Anh có biết em bị cấm thi không ?
– Làm sao anh biết được.
– Bởi vậy, anh em gì đó , anh khác trước nhiều lắm nghe , bộ đi làm rồi thay đổi hả , có chuyện quan trọng em mới tìm anh chứ bộ , vậy mà bắt em ngồi chờ 1 buổi , trong khi em rối như tơ vò, em…
Anh chận lại :
– Nói ngắn gọn thôi , tại sao em phải thi lại , và bây giờ anh phải làm sao , em muốn anh giúp chuyện gì ?
Mỹ Linh cứ xoắn tay vào nhau ., hết bẻ mấy ngón tay lại vò vò chiếc khăn . Cử chỉ thật láu táu, bối rối :
– Hôm qua em về nhà, mới lên trường thì tụi bạn nó cho em hay em bị cấm thi . Hồn viá em bay tứ tung luôn . Thật rối muốn chêt được.
Người thanh niên cau mày :
– Thi lại hay cấm thi ?
– Cấm thi, cho nên em mới rối, chứ thi lại thì em lo học bài rồi . Tìm anh làm gì.
– Tại sao phải đến nỗi như vậy lận ?
Mỹ Linh lúng túng :
– Mấy môn khác em cũng nghỉ… nhưng tùy môn, còn môn Anh văn em tưởng đâu đến nỗi, đằng này lại cấm thi môn Tirết , mà đây là môn phụ thì có quan trọng gì . Vậy mà lại khó khăn . Trong khi…
Nói chuyện không đầu không đuôi như vậy ai mà hiểu cho nổi . Mỹ Linh là hay như vậy lắm . Lúc rối lên thì nó làm cho người khác cũng rối theo . Thấy ông anh kết nghĩa rõ ràng là không hiểu, Phương Mai xen vào.