Quỳnh Hương để chồng sách lên nền nhà, lòng rối bời những câu hỏi, những hoài nghi. Suốt nửa tiếng đồng hồ lững lự bước vào. Nhìn sách vở bị lục tứ tung cô ngạc nhiên:
– Em tìm cái gì d ữ vậy?
Quỳnh Hương xìu mặt:
– Cuốn “Tự bạch” của em. Chị thấy nó đâu không?
Quỳnh Như hếch mũi:
– Em giấu kỹ quá. Làm sao chị thấy chứ!
– Nhất định phải có người lấy, vì quyển sổ không có cánh làm sao bay được. Quỳnh Như lừ mắt:
– Nè đừng vu oan, giá họa cho người khác nghe. Lớn rồi trước khi nói phải suy nghĩ đàng hoàng. Chị lấy của em làm gì.
Qu ỳnh Hương nhăn nhó:
– Có khi nào thằng Phi lấy của em không?
– Lại nghi ngờ. Nó là con trai chả lẽ cũng bắt chước em viết ba cái vớ vẩn đó.
Không trả lời, Quỳnh Hương thừ người cố nhớ xem lần cuối cùng cô còn thấy quyển lưu bút ấy vào lúc nào, nhưng vẫn không nhớ ra.
Đó là một quyển sổ bìa nhung tuyệt đẹp. Quyển sổ này của Quốc, anh họ cô tặng năm cô học lớp mười hai. Chính anh Quốc bày cho Hương trò viết lưu bút theo kiểu tự bạch này. Cô rất quý nó vì nó chứa những gương mặt, tâm hồn của mấy chục đứa bạn. Quỳnh Hương kỹ lắm, cô thường để quyển sổ bìa nhung đỏ vào trong một bìa sách cũ, nên bây giờ muốn kiếm ra nó, phải chịu khó giở từng cuốn sách lên rồi lật trang bìa ra coi mới được.