Bố ơi, bố!
– Gì đó, con?
– Bố có thể giết được con ruồi này không?
– Dễ ợt. Nó là ruồi mà. Lại ruồi nhi đồng nữa chứ. Cánh nó còn ướt. Bố sẽ giết nó như giết …ruồi.
Con Ki gấp quyển vở Giáo lý, quyển vở sạch nhất lớp, tô mầu hình Đức Mẹ và Chúa đẹp nhất lớp, viết những lời Chúa dạy gọn gàng nhất lớp và được Soeur Christianne phê hai chữ rất giỏi và thưởng tấm hình Đức Mẹ bồng Chúa Hài Đồng có hai Thiên Thần ngự trên đôi vai. Con Ki theo dõi chú ruồi nhi đồng đang phiêu lưu giữa chùm hoa vải đặt trên bàn xa- lông. Nó nhìn bố bĩu môi âu yếm:
– Bố xạo.
Bố quăng tờ nhật báo mỉm cười:
– Cá gì nào?
Con Ki nghĩ ngợi chút xíu rồi nói:
– Bố giết nó chết thì con sẽ nhổ cho bố mười lăm cái tóc bạc.
Bố lắc đầu:
– Nhưng bố chưa bị bạc đầu.
– Tại sao bố chưa bị bạc đầu?
– À, bố chưa già.
– Thế, tại sao mẹ đầy tóc bạc.
– Mẹ ăn trầu. Mẹ nuốt vôi. Vôi nó lên thẳng óc, nó nhuộm tóc đen thành tóc bạc.
– Mẹ đâu có ăn trầu?
– Mẹ ăn trầu khiếp lắm.
– Sao con không thấy?
– Vì mẹ ăn trầu ban đêm.
Bố quay đi, che dấu nụ cười mỉm. Con Ki bắt gặp. Nó dậm chân nhăn mặt nũng nịu:
– Không chịu đâu. Bố nói dỡn. Bố nói xấu mẹ ăn trầu. Bố bảo mẹ là “bà già trầu”. Con mách mẹ à…
Bố vờ nghiêm:
– Ừa bố nói dỡn. Mẹ nhiều tóc bạc vì mẹ thích lo lắng. Mẹ thích lo lắng nên mẹ ưa cằn nhằn. Mầu trắng là nó trả thù mẹ, nó biến tóc đen của mẹ hoá ra trắng.
Con Ki dơ tay:
– Con sẽ trả thù nó. Đả đảo tóc bạc! Trưa nay con không ngủ, con tiêu diệt tóc bạc trên đầu mẹ.