Tôi biết là cô không thương tôi, nhưng mà để được ở lại, cô hãy chịu làm đám cưới đi. Còn nếu cô quyết định bỏ cù lao này, cô sẽ ở đâu? Ai lo cho cô lúc cô bụng mang dạ chửa. Người ta mà biết cô bỏ đi, họ sẽ đến chiếm nhà, tôi có muốn giữ lại, đợi ba cô mãn án về chưa chắc đã được.
Yến Linh ngồi yên, cô biết sẽ xảy ra những điều như thế. Nơi lạc hậu này người ta sẽ sẵn sàng đối xử với cô như thế. Nếu đi, cô sẽ đi đâu, ai chưa chấp một người có mang như cô, còn Trung Hlếu, cô không còn trông mong điều gì ở anh, sao còn muốn chờ đợi.
Thật lâu, Yến Linh mới nhìn lên:
– Anh không ngại … tôi đang mang thai sao?
– Tôi muốn giúp cô thôi, tôi cũng đâu có đòi hỏi cô phải làm vợ tôi.
Yến Linh xúc động ôm mặt khóc. Cô không còn sự lựa chọn nào khác hơn.
Bây giờ Bỉnh mới chính là cái phao cứu tử cho cô. Xin giã biệt tình yêu đầu đời, giã biệt thời con gái với bao kỷ niệm ngọt ngàọ. Bỉnh biết là Yến Linh đã bằng lòng. Anh tự bảo mình hãy dùng tình cảm của mình để cảm hóa cô.
– Yến Linh à! Ba không có bên con để lo lắng và chống lại những kẻ muốn ăn hiếm con. Bây giờ thân ba tội tù rồi, không lo cho con, ba giao con cho Bỉnh, hãy thươngyêu nó, quên con người xấu xa kia đi con ạ. Hãy luôn nhớ, chính vì họ mà cha con mình xa nhau, cha cam chịu năm năm trong tù. Hãy căm thù người đó và yêu thương chồng con.