Đang ngồi học bài, nghe ai hỏi tên mình phía ngoài, Nguyên lật đật mở cửa, vừa lúc thằng Trọng bước vào hành lang.
– Ủa, sao kiếm ra chỗ của cô hay vậy?
– Tối hôm đó con thấy cô đi vào con hẻm cụt này mà. Mới đi học về là con chạy ngay vào đây tìm cô. Con hỏi được rồi!
Thằng bé liến thoắng. Nguyên mừng rỡ kéo tay nó vào phòng.
– Cô biết sao không?
Nguyên lắc đầu cười, dĩ nhiên là không biết mới nhờ nó khai thác giùm, còn làm bộ bí mật lắm. Thằng nhóc lém lỉnh cười hồ hởi:
– Không phải riêng gì cô đâu, cứ hễ con gái là nó ghét à! Tại vì nó có bà dì ghẻ ác lắm, bả có đứa con gái nhỏ hơn nó. Suốt ngày nó bị dì ghẻ đánh, tại vì bả bênh con gái bả. Nó làm gì cũng bị chửi hết, còn con em nó cứ kiếm chuyện cho dì nó đánh nó. Vậy là nó ghét nó mới bỏ nhà đi. Mà má ruột của nó cũng bỏ nhà đi từ hồi nó còn nhỏ. Nó nói nó ghét con gái ghê lắm.
Hèn gì, cái đêm đầu tiên tiếp xúc, thằng Minh nhất định không cho Nguyên hay Thúy đến gần. Đêm ấy, nhóm Nguyên họp xong đã muộn nên mọi người đưa Mai – người địa phương duy nhất trong nhóm về nhà. Nhà Mai ở ngoài phố. Đưa Mai về xong, cả bọn kéo nhau tạt qua khu chợ âm phủ. Tình cờ nhìn thấy hai đứa trẻ bụi đời đang giỡn rượt nhau, Nguyên rủ bạn bè thuyết phục chúng về trung tâm bảo trợ xã hội. Nhóm Nguyên đã đến trung tâm giao lưu một lần. Anh Hoài phụ trách ở đây kể cho nhóm Nguyên nghe những lần đi thực tế, việc thuyết phục trẻ bụi đời chịu vào trung tâm không đơn giản chút nào.