Chánh Nguyên nhanh hơn già làng, anh phóng nhanh đến bên cô. Một con trăn thật to quấn đuôi lấy cô. Già làng là người rất rành về việc này. Nên ông ra hiệu cho Chánh Nguyên bước ra. Vậy là ông thu phục con trăn một cách nhanh chóng. Sương Mai hồn vía không còn, cô xỉu tại chỗ.
– Em tỉnh lại đi Sương Mai.
Sương Mai từ từ mở mắt, cô ôm chầm lấy Chánh Nguyên:
– Ôi! Em còn sống sao anh?
Chánh Nguyên dỗ dành:
– Tất nhiên là còn sống. Con trăn đã được già làng cho vào bao rồi, em không phải sợ nữa nhé.
Qua cơn ấy, Sương Mai càng thêm yếu ớt. Cô ngồi im một chỗ, nước mắt trào ra:
– Em sợ quá anh Chánh Nguyên ơi!
– Anh biết rồi! Nhưng em nên bình tĩnh lại đi, nó là một con vật rất hiền.
Cảm giác lành lạnh ở sống lưng, Sương Mai rùng mình sợ hãi:
– Em thật sự không thể nào chịu nổi cái cảm giác ấy cả.
Anh dỗ dành:
– Mọi người rất cần sự cứu giúp của mình. Em nên cố gắng lên đi.
Già làng ngồi hút thuốc lào vẻ mặt trầm ngâm không nói thêm lời nào và chẳng ai hiểu ông đang nghĩ gì nữa. Chánh Nguyên đưa nước cho cô rồi nói:
– Em uống nước, tinh thần sẽ thấy khoẻ hơn đó!
Sương Mai phụng phịu nói:
– Em không ngờ chuyến đi này với anh đầy mạo hiểm như vậy.
Chánh Nguyên nói đùa:
– Mạo hiểm thì mới thú vị chứ em, chúng ta sẽ khám phá ra được nhiều điều mà chưa ai từng biết đến.
– Nhưng chúng ta sẽ trả giá rất đắt.
Chánh Nguyên choàng qua vai cô bảo:
– Cái gì tiến đến sự thành công, thì luôn luôn phải có cái giá của nó.
– Em thấy chúng ta nên về được rồi đó, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi rồi.
Chánh Nguyên đứng lên anh bảo:
– Em ngồi đây, anh hái thêm một ít phụ già làng rồi chúng ta sẽ quay về.
Chẳng hiểu sao họ lại đi lạc. Trời đã tối rồi mà họ còn loay hoay mãi trong rừng. Sương Mai là người lo sợ nhiều nhất, cô luôn đeo dính Chánh Nguyên:
– Mình làm sao đây anh?