Vừa ở Đại Nam ra, Hoàng muốn đưa Loan và Hạnh về nhà nhưng Hạnh đã liến láu hỏi em:
– Mấy giờ rồi em Loan?
Loan đưa tay lên xem đồng hồ:
– Mới tám giờ rưỡi.
Loan nhấn mạnh tiếng “mới” rất hợp ý Hạnh. Cả hai dường như đồng ý muốn nói: “Còn sớm chán!”
Hạnh đề nghị ngay:
– Vậy chú Hoàng dẫn hai cháu đi ăn cơm rồi đi dạo mát một vòng nữa chớ. Hoàng ngần ngại:
– Nhưng về trể sợ… Hạnh cười:
– Không sợ gì hết, hai cháu đã xin phép ba má rồi. Vả lại, đi với chú thì sợ gì?
Hạnh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt Hoàng như muốn biết ý nghĩ thầm kín của Hoàng trước lời nói có vẻ tự tin và đầy khiêu khích ấy. Nàng không hiểu được gì cả mà chỉ thấy Hoàng mỉm cười một cách rất hồn nhiên:
– Nếu không sợ thì đi, về nhà có bị đòn thì rán chịu.
Câu nói của Hoàng rất tự nhiên nhưng hạnh có ý nghĩ khác. Nàng cho rằng ông chú ranh mãnh này có ý “dọa” mình (không phải bị đòn thật, mà phải coi chừng ông ta). Nàng càng trở nên láu lỉnh hơn:
– Chú khỏi lo, chỉ sợ chú về nhà ngủ không được.
Hoàng cười:
– Sao không ngủ được?
– Rồi chú sẽ biết mà.
Hoàng đón một chiếc taxi. Hạnh kéo tay em lên xe; Loan thụ động ríu ríu theo chị. Hạnh mở miệng muốn nói gì nữa, nhưng thấy Hoàng đã lên ngồi phía trước cạnh tài xế, nàng đành xịu mặt lặng im. Hoàng dặn anh tài xế:
– Chạy xuống nhà hàng Mỹ Cảnh, bến Bạch Đằng. Bây giờ loan mới nói với chị:
– Phim “ Ảo ảnh cuộc đời” hay ghê, hén chị?
– Hay ở chỗ nào đâu ?
– Ở chỗ…khó nói quá…
– Ở chỗ diễn xuất giỏi hay dàn cảnh khéo?
– Không phải.
Nghe chị em đối đáp, Hoàng phì cười, chàng nói vói lại phía sau:
– Bàn về nghệ thuật mà như tra vấn, ai mà thèm nói.
Xe từ từ ngừng lại. Cả ba bước vào nhà hàng, chọn một chỗ ngồi có thể ngắm cảnh trên sông. Loan im lặng đưa mắt nhìn mặt nước lao xao phản chiếu ánh đèn màu rực rỡ. Mắt nàng nhìn cảnh nhưng tâm trí nàng vấn vương những hình ảnh trong cuốn phim vừa xem đã làm cho lòng xúc động nhẹ nhàng.
Hạnh không nhìn cảnh mà chỉ nhìn người. Nàng thấy xung quanh nàng, bàn nào cũng có một vài thiếu nữ. Về phía nam, thanh niên rất ít mà hạng đứng tuổi thật nhiều.
Công việc đầu tiên của Hạnh là tìm những đôi mắt đẹp. Chẳng hiểu sao Hạnh chỉ mê đôi mắt. Ngắm cảnh, xem tranh nàng chỉ chăm chú đôi mắt, tìm ở đó một cái gì ấp ủ hợp với sở thích của mình. Xem qua hàng mấy chục cặp mắt, nàng thấy không ai đáng cho nàng chú ý. Nàng tự nhủ: “ Tất cả người đẹp ở đây, không ai có đôi mắt đẹp như mình”. Nàng sung sướng mĩn cười.