Trúc thức dậy lúc 5 giờ sáng, chị Huyền hãy còn ngủ say sưa bên cạnh. Người chị trùm trong tấm mền dầy chỉ chừa có gương mặt. Trong giấc ngủ gương mặt chị Huyền bình thản làm sao. Tự nhiên rồi Trúc bỗng chú ý tới gương mặt chị Huyền trong giấc ngủ mới kỳ lạ… gương mặt chị trắng hồng, tuy rằng Trúc biết chẳng bao giờ chị thoa kem hoặc làm mặt nạ dưỡng da như hầu hết những cô gái khác vào lứa tuổi chị.
Trúc rất ghét những cô gái làm điệu cả trong giấc ngủ, mặc dù Trúc cũng là người cùng phái. Chị Huyền ngủ không mím môi, mà cái môi he hé, cánh mũi thanh tú của chị hình như phập phồng theo nhịp thở, đôi mắt nhắm với hai hàng lông mi cong như búp bê, cặp chân mày tỉa rất khéo, vầng trán thẳng, thông minh. Những sợi tóc rối vướng một bên gò má, nửa mái tóc kia phủ trên mặt gối. Phải nói chị Huyền đẹp dịu hiền như một thiếu nữ được vẽ trên lụa bởi bàn tay của một họa sĩ tài hoa và thông minh.
Trúc lặng lẽ vuốt những sợi tóc mai lòa xòa bên má chị Huyền, cô mỉm cười rồi lén xuống khỏi giường. Hãy cứ để yên cho chị ngủ, trời còn sớm, phải đến 6 giờ mới sửa soạn để đi Vũng Tàu. Trúc tranh thủ vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, chải sơ mái tóc rồi lên sân thượng tập thể dục theo như chương trình mỗi ngày mà dù bận rộn đến đâu Trúc cũng phải tuân theo.
Tiếng chuông của ngôi nhà thờ trong thành phố đã đổ gọi con chiên ngoan đạo vào buổi lễ sáng. Ðứng ở trên sân thượng. Trúc nghe tiếng chuông như bay qua ngang đầu, ngân lên trong vầng sương sớm rồi tan loãng ra trên các vòm cây đã thay lá non từ đầu mùa mưa. Sau kỳ thi vất vả, sức khỏe của Trúc giảm sút đáng lo ngại, cô mất đến 4 ký lô và thường chóng mặt. Do đó, Trúc nghe theo lời khuyên của bác sĩ nghỉ ngơi hoàn toàn trong ba tháng hè, ăn uống theo một chế độ quy định, tăng phần bồi dưỡng và tập thể dục trước khi trời sáng khoảng chừng 20 phút. Trúc tập thể dục nhịp điệu, dù rằng không có sẵn cái máy phát băng như nhỏ Kim Hài. Tuy vậy Trúc cũng tập say sưa và cảm thấy sức khỏe của mình đỡ hơn. Thoạt đầu Trúc rất ngượng nghịu với những động tác, cô chỉ dám tập một mình, nhưng rồi có những hôm chú em út của cô thức dậy sớm lên sân thượng xem Trúc tập tha hồ cho nó chế nhạo, thế mà cô đã quen dần rồi chẳng còn mắc cỡ nữa.