Hãn giật mình thức giấc vì tiếng bọn trẻ con nô đùa inh ỏi ngoài vỉa hè.
Con nít ở đâu mà lắm thế nhỉ ? Cau có bước khỏi giường, mở cửa , Hãn ra balcon nhìn xuống.
Trước cổng nhà anh, một đám con nít đang reo hò cổ vũ một con nhóc. Con bé uyển chuyển tung chân đá cầu. Bon. trẻ vừa vỗ tay vừa đếm theo từng cú đá khá ngoạn mục của con nhỏ.
Quỷ thật ! Ồn như sân bóng thế này chỉ có điếc mới ngủ được.
Khệnh khạng quay trở vào , Hãn nhìn đồng hồ. Đã năm giờ chiều rồi. Đúng ra giờ này không ai ngủ như anh cả. Nhưng sau một chuyến bay xa mệt nhọc , Hãn không gắng gượng được. Hãn cần một giấc ngủ thật sâu, thật dài. Ấy vậy mà …
Bọn trẻ lại gào to, Hãn lăn ra giường cố dỗ tiếp giấc ngủ, nhưng với những âm thanh có tầng số cao, làm sao anh ngủ tiếp cho được cơ chứ !
– Hừm ! Cái lũ ranh này thật …
Hầm hầm, anh nhào ra balcon và hứng trọn trái cầu vào mặt nổ đom đóm.
Hãn phải lắc đầu, dụi mắt liên tục mới hoàn hồn tỉnh vía được.
Nhìn ra vỉa hè, Hãn bắt gặp hàng chục gương mặt đang ngẩng lên. Trong những gương mặt lõi tì ấy, Hãn thấy một gương mặt thiếu nữ xinh xắn, nhưng đầy nghịch ngợm. Cô ả … đang tủm tỉm cười trong lúc bọn nhóc không ngớt la ó :
– Chú ơi, cho tụi cháu xin lại trái cầu.
Hãn ném trái cầu xuống và bới tung trí nhớ lên, nhưng vẫn không thể nhớ ra con nhỏ “Cao cầu” kia là con gái nhà ai trong xóm này.
Bọn con nít đồng thanh reo lên :
– Cám ơn chú.
Con bé hơi nheo mắt phượng đen tròn rồi cười với Hãn trước khi vung chân đá tiếp. Trái cầu lông vịt trắng với những miếng nhựa tròn, tung lên rớt xuống theo từng cú đá của con bé.
Bỗng dưng Hãn thấy mình lố bịch khi vừa rồi định … thò đầu ra mắng đám trẻ. Bọn chúng lễ phép, lịch sự thế kia, tuy chúng có ồn ào nhưng giờ này đâu phải giờ ngủ.
Vuốt mái tóc chắc là rất bù xù của mình, Hãn nhìn xuống.
Phải công nhận con gái mà chơi cầu điệu nghệ thuật. Với vóc dáng dong dỏng nhưng thon chắc, cô gái trong tươi trẻ và quyến rũ một cách hết sức tự nhiên khiến Hãn cứ phải nhìn.