Mùa mưa gió ruộng đồng ngập lụt. Ở nhà rảnh rỗi thất nghiệp chẳng có việc gì làm, xem sách báo lâu cũng hết chẳng kiếm đâu ra tiền để mua thêm, mở truyền hình coi ngày nọ qua ngày kia cũng chán, đi nhậu thì bạn bè trang lứa hợp gu đã chết gần hết, còn lại một vài người già yếu bệnh tật kiêng cử từ chối.
Con cháu ăn ở vẫn còn đông, ban ngày mỗi đứa một việc, đi tẩu tán chẳng còn ai, nhà cửa trống vắng. Tuổi già thấy cô đơn lạnh lẽo có khi hơi buồn. Tôi nghĩ một cách, thời gian rảnh rổi vắng vẻ này nên làm một việc gì đó có ý nghĩa của đời mình để lưu lại cho con cháu đọc, hiểu và thương mình hơn sau khi mình không còn trên thế gian này nữa. Tôi nghĩ ra ý định ngồi viết hồi ký, từ trước cho đến bây giờ, tôi chưa hề viết được một bài văn bài thơ nào cả. Đây là do tôi động não nhớ ra những sự việc quá khứ và hiện tại của bản thân, bạo tay viết ra trong khoảng thời gian sáu mươi lăm năm cuộc đời do bản thân hành động và những điều tai nghe mắt thấy của thế kỷ 20 qua thế kỷ 21. Những câu văn ghi lại chất phát mộc mạc của tâm hồn nông dân, hoàn toàn sự thật để con cháu đọc cho vui, tìm hiểu cuộc đời tôi thời còn trai trẻ sống trong hai cuộc chiến tranh gian nan, vất vả, nguy hiểm như thế nào ? Khi thất cơ lỡ vận, khốn đốn cùng cực như thế nào ?
Khi được tự do làm ăn sinh sống phải nổ lực gắng sức làm sao để vươn lên với mọi người. Đất nước trên đà phát triển, con cháu có khi nó cũng giàu có lên, sẵn tiền ăn chơi trác táng, đọc quyển hồi ký này tôi tin rằng nó có thể ăn năn giảm bớt một phần nào. Nếu đứa con có văn hoá biết hiếu thảo nó sẽ sống tốt hơn. Cũng để làm quà tặng bạn bè thân mật xem cho đỡ buồn, nếu người ngoài có ai đó cầm được xem qua nhận xét tôi có viết gì sai trái không hài lòng quí vị, đó là sự trùng lặp, ngoài khả năng trình độ hiểu biết của tác giả, chỉ vô tình không cố ý. Có câu nào sơ xuất độc giả không được hài lòng, tôi xin chân thành nhận lỗi.
Kính mong sự góp ý phê bình của quí vị, xin thành thật cám ơn…”