Ý tưởng viết cuốn Bài học của Mẹ bắt nguồn từ cuộc trao đổi rất thân mật giữa tôi và mẹ. Tôi muốn cảm ơn mẹ đã nuôi dạy tôi. Mẹ tạo cho tôi niềm tin: mọi nhân cách bắt đầu bằng sự cân nhắc tính đạo đức của từng hành động. Bằng kinh nghiệm của mình, mẹ dạy tôi cách phân biệt điều hay lẽ phải. Mặc dù sự xét đoán này rất khó nhưng đó là con đường duy nhất xây dựng nhân cách con người. Chúng ta phải đối xử hợp lẽ với mọi người và phải có trách nhiệm trong công việc.
Trong thời gian một năm rưỡi viết cuốn sách Những Bài Học Từ Mẹ, tôi đã nhiều lần nhận được bài học quý giá của mẹ. Bà là người đã nuôi dưỡng và tạo nghị lực cho tôi trong cuộc sống.
Tôi thật sự bất ngờ và sung sướng vì nội dung sách đã lôi cuốn rất nhiều độc giả. Nhiều người đã viết thư cho tôi nói Bài học từ Người Mẹ là cuốn sách tuyệt vời. Chúng ta vẫn thấy báo chí đưa tin về bạo lực, sự bất hạnh. Điều đó chỉ đúng một phần vì trên đời còn nhiều điều rất có ý nghĩa. Độc giả khắp mọi miền, ở mọi lứa tuổi và hoàn cảnh đã tạo sức mạnh cho tôi viết những câu chuyện về tình yêu, lòng dũng cảm, sự kiên trì và nhiều đức hạnh khác.
Sự hạnh phúc càng dâng cao hơn khi bạn đọc gửi cho tôi thơ, chuyện về tình yêu và sự giáo dục của mẹ. Họ ở khắp mọi nơi từ vùng quê Tennessee đến những trung tâm lớn như New York, Los Angeles và cả Châu Mỹ rộng lớn.
Tất cả chúng ta sẽ nhận được bài học quý giá từ cuốn sách. Tôi hy vọng cuốn sách sẽ làm bạn ấm lòng vì nó giúp bạn gợi nhớ những kỷ niệm quý giá của bạn và mẹ bạn.
Các chuyên gia và nhà phê bình xã hội của mọi thời đại đã cảnh báo về sự đi xuống của văn minh nhân loại. Con người ngày càng thiếu đạo đức và phẩm hạnh. Chúng tôi nghe nhiều về điều này trên tờ báo Nước Mỹ ngày nay. Tôi không biết mọi việc sẽ xấu đi như thế nào nhưng tôi chắc cuốn sách sẽ mang lại thông điệp lạc quan. Chủ đề về tình yêu và sự giáo dục của mẹ là vô tận và bất diệt.
Với tôi, mục tiêu cao nhất của cuốn sách là làm giàu hơn cho đời sống chúng ta. Tôi hy vọng bạn sẽ thích nó.
NGÀY CÔNG TỐT LÀNH
Tôi tiếp tục làm việc như cuộc sống tiếp tục trôi.
H.L.Mencken
Quan sát mẹ ba năm qua giúp tôi hiểu vì sao mình không thể ngừng làm việc. Nhiều năm qua, tôi không thể ngồi không ở nhà vì tôi có cảm giác thiếu điều gì đó khi không đi làm. Dù phải một mình làm việc nuôi hai mẹ con, tôi luôn cảm thấy có lỗi về việc mình thích ra ngoài làm việc.
Tôi càng cảm thấy ray rứt vì vào những năm 1960, 1970, rất ít các bà mẹ có con nhỏ ra ngoài làm việc. Tôi nhớ rất rõ Diana, một cô bé sống trong trường nội trú. Cô thường phải ở lại trường vì mẹ cô không đến đón.
Sau nhiều năm, tôi vẫn không biết mình có điều gì không ổn. Mẹ giúp tôi hiểu vì sao làm việc lại khá quan trọng đối với tôi, ngoại trừ nguyên nhân cơm ăn áo mặc. Bà dạy tôi bằng chính những kinh nghiệm của mình.
Một ngày nọ, tôi nhờ mẹ bỏ bưu phẩm vào phong bì gởi cho các khách hàng. Mẹ tôi luôn cố gắng sống độc lập, nhưng thực ra bà rất sợ gặp các công việc không quen làm.
Mẹ sợ không làm được công việc tôi giao. Trái lại, tôi hoàn toàn tin tưởng mẹ có đủ sự khéo léo và sức mạnh. Đó sẽ là kinh nghiệm hay đối với bà.
Bây giờ mẹ tôi đi giao phong bì và bưu phẩm hai lần mỗi tuần. Bà làm việc càng ngày càng nhanh, thu nhập tăng dần mỗi tháng.
Khi nhìn mẹ làm việc, tôi thấy bà là người hoàn toàn khác. Vẻ thờ thẫn mỗi lần xem tivi đã biến mất (bà hay xem các buổi nói chuyện trên truyền hình). Mặc dù đã mù và cao tuổi, mẹ tôi di chuyển rất nhanh trong phòng. Chỉ một lúc, chồng phong bì đã chất cao. Mỗi lần như vậy tôi thấy mẹ rất mãn nguyện. Nhiều lúc bà hỏi công việc sắp đến sử dụng phong bì lớn hay nhỏ. Khi tôi nói “lớn”, bà rất hài lòng vì phong bì lớn giúp bà làm nhanh hơn.
Không phải chỉ để có việc làm, bà rất thích thú khi nghĩ bà đang kiếm ra tiền. Đến bây giờ, sau nhiều tháng làm việc, mẹ vẫn nói với mọi người về số tiền kiếm được mỗi tháng. Cả khu chung cư đa sắc tộc đều biết bà có việc làm. Tháng rồi, bà xin tôi nghỉ ít lâu vì có đứa em lên chơi. Xin nghỉ làm không phải phong cách của bà. Mẹ tôi là người có trách nhiệm trong công việc. Mẹ tôi luôn muốn những việc bà làm có ích cho xã hội.
Khi mới bắt đầu việc này, mẹ rất lo sợ. Còn bây giờ, bà thất vọng mỗi lần bưu phẩm sử dụng phong bì bé. Khi mới bắt đầu, bà lo sẽ phải sử dụng giấy để gói các món đồ trước khi cho vào phong bì. Mẹ luôn lo sợ sẽ không thể giải quyết bước tiếp theo. Bây giờ, mẹ tôi không còn sợ phải đối mặt với công việc mới. Ví dụ như: phong bì có ghim thì phải cài lại. Loại này dễ sử dụng hơn loại dán. Bà rất thích gói các bưu phẩm có hình dạng lạ. Bà nói một cách tự mãn: “Có ai gói khéo như mẹ không nhỉ?”