Dịch Trung Thiên quả là tay viết sử có tài, văn phong uyên bác, nhận định thấu tình đạt lý. Giá như Nước Nam ta cũng có những sử gia như vậy biết đâu người Việt đã không quay lưng với lịch sử?
.. Bức tranh mà Dịch Trung Thiên bày ra trước mắt người đọc nhuốm màu tăm tối của âm mưu, ánh sáng huy hoàng của “sự nghiệp thiên thu” , nhưng điều làm chúng ta bâng khuâng có lẽ nằm ở những số mệnh chí lớn chưa thành, bởi máu đỏ của người anh hùng và nước mắt giai nhân.
Vạn vật trong nhân gian phải chăng nằm ở vỏn vẹn hai chữ…”Ý trời”. Cong rồng giữa chốn nhân gian – Sở Bá Vương kiêu hùng cái thế đến vậy cuối cùng lại đoạn khí bởi lưỡi gươm Cai Hạ. Lưu Bang ranh mãnh xảo quyệt sau rốt chính kẻ đó lại xưng bá thiên hạ, trở thành hoàng đế Trung Hoa.
Dù cuối cùng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt Hán Sở tranh hùng, Vũ chết giữa trận tiền năm 31 tuổi thây chẳng toàn thân. Xin mượn lời nữ sĩ Lý Thanh Chiếu:
Sinh đương tác nhân kiệt
Tử diệc vi quỷ hùng
Chí kim tư Hạng Vũ
Bất khẳng quá Giang Đông!
Dịch:
Sống làm người anh kiệt
Chết làm ma anh hùng
Nay còn nhớ Hạng Vũ
Chẳng chịu về Giang Đông!