Cuốn sách Lột Trần CEO chia sẻ những nguyên tắc trong sự nghiệp và lãnh đạo mà tôi đã khó nhọc khám phá trên hành trình từ một cậu học sinh bị đình chỉ học tới một vị CEO. Nó cũng là lời thách thức mà tôi gửi đến bạn, để bạn bước ra ngoài thế giới và thử thách năng lực của mình. Hãy dám quăng mình vào trải nghiệm. Không hề gì nếu bạn run rẩy hay vấp ngã; chúng ta đều như thế cả. Nhưng hãy hứa với tôi, bạn sẽ không bao giờ sống trong sợ hãi hay thất bại. Tôi muốn bạn có một cuộc đời to lớn.
Hãy bắt đầu từ xuất phát điểm khiêm tốn của tôi. Trong năm học cuối cùng, tôi bị đình chỉ – sau đây là chuyện đã xảy ra.
Tôi học ở một trường nam sinh. Một ngày nọ, một đứa bạn của tôi tuyên bố nó có bạn gái. Bạn cần hiểu rằng ở những năm 1970, ở một trường nam sinh, tuyên bố như thế là một tin khá sốc, và tôi không thể cứ thế mà tin lời bạn mình được – tôi cần bằng chứng.
Không bao giờ ngại một cuộc phiêu lưu nào và luôn thích phá vỡ lệ thường, tôi chỉ hơi quá sung sướng nên đã đề nghị lái xe đưa cậu ta tới thành phố để có thể gặp cô bạn gái. Thế là, ngay sau khi tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên, kẻ tòng phạm và tôi, cùng với vài ba người nữa, có mặt trong chiếc Dat-sun màu cam sáng, tin chắc là mình đã chuồn ra ngoài trót lọt.
Hóa ra là, người bạn gái đó có thật.
Sau mấy tiếng đồng hồ chẳng được gì mấy, ít nhất là với tôi, chúng tôi quyết định đã tới lúc trở về. Để không bị giáo viên nào nhìn thấy, chúng tôi đỗ xe phía sau trường, chỉnh lại hàng rào và phóng qua mấy sân bóng bầu dục về phía lớp. Cả lớp im bặt khi chúng tôi bước vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi. Sau đó, với giọng nói lạnh tanh, giáo viên thông báo cho chúng tôi biết đừng mất công tìm chỗ ngồi làm gì vì hiệu trưởng muốn gặp chúng tôi ngay lập tức.
Được cảnh báo, chúng tôi miễn cưỡng nghe lệnh.
Đợi được gọi vào văn phòng hiệu trưởng là một sự hành hạ ghê gớm. Thầy West (thầy Hiệu trưởng) để cho chúng tôi chờ bên ngoài dường như ít nhất cũng đến cả tiếng đồng hồ trước khi gọi chúng tôi vào. Khi đó, thầy không bỏ phí chút thời gian nào, thẳng thừng báo cho chúng tôi biết rằng chúng tôi đã bị phát hiện khi đang phi ra xe và phóng vù vù ra khỏi bãi đỗ – một giáo viên đã chứng kiến toàn bộ vụ đào tẩu vĩ đại từ cửa sổ lớp học. Tôi thỏ thẻ cự lại rằng chắc đó không phải là chúng tôi, nhưng với bộ tóc xoăn, dày, rậm rịt và chiếc xe màu cam, tôi khác nào đang mặc một chiếc áo in chữ “Alex Malley” đằng sau lưng.
Chúng tôi nhanh chóng thừa nhận sự thật rằng chẳng có lối thoát nào hết. Chúng tôi đã bị bắt quả tang. Thầy West đưa cho chúng tôi thư đình chỉ học và ra hiệu về phía cửa bằng một cái gật đầu khô khốc. Chúng tôi rời khỏi văn phòng, lòng tan nát.
Ngay lập tức hình ảnh mẹ tôi hiện lên trong đầu. Mẹ bị trầm cảm kinh niên và kiểu căng thẳng này là điều chắc chắn mẹ không nên có. Nhưng tôi biết tôi phải nói với mẹ – nên đã làm như thế. Mẹ thấy chuyện đó không vấn đề gì, nhưng cả mẹ và tôi đều biết bố tôi sẽ không nghĩ vậy. Thế nên chúng tôi quyết định không nói với bố. Trong thời gian bị đình chỉ, ngày nào tôi cũng tới bàn ăn sáng, mặc đồng phục trường, ra khỏi nhà vào giờ bình thường và trở lại bàn ăn tối với những câu chuyện chuẩn bị sẵn về những thứ tôi đã học được ở trường ngày hôm đó. Tôi đã không kể cho bố nghe về vụ đình chỉ cho tới lúc tôi 21 tuổi, khi mọi chuyện đã trôi qua. Ngay cả lúc đó, bố cũng chẳng hề tỏ ra xúc động, và công bằng mà nói – ông xứng đáng được tôi cư xử tốt hơn.
Mặc dù ở thời điểm đó, tình huống này thật khủng khiếp, nhưng nhiều năm sau tôi vẫn trân trọng nhớ về khoảng thời gian ấy. Quyết định của tôi ngày ấy, mặc dù là một sai lầm lớn và dại dột, đã dạy cho tôi rất nhiều bài học.
Ai trong chúng ta cũng đều phạm phải sai lầm, và những gì ta học được từ đó mới là điều quan trọng nhất. Qua thời gian, tôi nhận ra rằng, sống với sự trầm uất của mẹ, trường học và bạn bè thực là nơi trú ẩn cho tôi. Trong những ngày bị tách biệt đó, tôi đã nghiền ngẫm về sự thật rằng tôi đang bỏ phí một cơ hội thực sự. Thật là lạ lùng, trong quãng thời gian ấy, tôi đã quyết định trở thành một giáo viên. Tôi muốn khiến lớp học trở nên thú vị, một nơi mà học sinh muốn tới. Tôi viết cho mình một bức thư ngắn về chuyện này và giữ nó lại – chính lúc ấy, tôi đã cam kết với chính mình.
Nhiều năm sau, sau không ít những sai lầm và rủi ro (tôi có chia sẻ với các bạn một vài chuyện trong cuốn sách này), tôi bước lên sân khấu để nhận tấm bằng danh dự quốc gia về giảng dạy đại học từ Bộ trưởng Bộ Giáo dục, Khoa học và Đào tạo ngày đó, Brendan Nelson. Ngay trước bài phát biểu của tôi là bức thư tôi tự viết cho mình khi bị đình chỉ học.
Có những mục tiêu phải mất nhiều thời gian mới đạt được. Hãy luôn nhớ rằng, cuối cùng bạn sẽ đạt được chúng nếu bạn biết trân trọng chúng.
Tôi vẫn giữ liên lạc với thầy West và đến bây giờ, thầy vẫn là một người bạn. Thầy không bao giờ thiếu những lời khuyên – ngay cả khi tôi không xin lời khuyên từ thầy! Điều này cho thấy rằng trong đời, chúng ta chẳng bao giờ biết mọi chuyện sẽ kết thúc ra sao. Trong trường hợp của tôi, một đối thủ tạm thời đã trở thành một người bạn suốt đời. Với một tâm trí rộng mở, hãy nhớ rằng – chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Thật buồn, tôi không còn diện kiểu đầu xoăn rậm nữa. Tôi đoán chiếc Datsun chắc từ lâu đã thành sắt gỉ, nhưng tinh thần phá luật, trải nghiệm những điều mới mẻ và đập bỏ thói quen hàng ngày chưa bao giờ rời bỏ tôi. Chắc chắn, tôi đã trưởng thành hơn và đã học được rất nhiều kể từ đó, nhưng, sâu bên trong, tôi vẫn là cậu bé ấy.
Luôn là con người thật của mình không phải là một kỳ tích dễ dàng. Tìm được ra bạn là ai thậm chí còn khó hơn. Cuộc sống là để hướng tới sự trưởng thành – để bản thân cọ xát với những trải nghiệm khác nhau giúp bạn học được nhiều hơn về thế giới, nhưng, còn thích đáng hơn, là về bản thân bạn.
Nhiều người cảm thấy cần phải trở thành ai đó khác. Tôi nghĩ điều đó thật quá đáng buồn. Phần lớn bản chất của con người bạn, theo tôi nghĩ, xuất hiện ngay từ những năm đầu đời. Bạn đừng bao giờ vứt bỏ những điều tốt đẹp, dù cho môi trường hay hoàn cảnh bạn gặp phải có thế nào đi nữa. Ơn trời là giờ tôi đã biết được điều đó, nhưng tôi nghĩ mình thật may mắn vì đã rút ra được điều này, bởi vì chẳng có ai nói với tôi rằng chuyện là như thế. Nếu ai đó có hỏi tôi rằng tôi hối tiếc nhất điều gì, tôi sẽ nói rằng tôi chẳng có điều gì phải hối tiếc, trừ việc tôi chẳng có ai cố vấn, kèm cặp từ sớm trong cuộc đời và sự nghiệp của mình. Qua nhiều năm, tôi đã làm việc với những lãnh đạo vĩ đại, nhưng họ lại giữ rịt lấy trí tuệ và hiểu biết của mình.