Với những tài liệu trên thì chúng ta có thể kết luận chắc chắn là: “Ngô Đình Diệm tuyệt đối không phải là đối thủ của Hồ Chí Minh, không thể ngang hàng với Hồ Chí Minh.” Làm sao mà là đối thủ cho được? Giáo sư Mortimer T. Cohen đã châm biếm trong cuốn From Prologue To Epilogue In Vietnam , xuất bản năm 1979, trang 227 như sau:
“Nhưng Eisenhower biết rằng trong một cuộc bầu cử tự do, 80% dân chúng sẽ bầu cho Hồ Chí Minh thay vì Bảo Đại. Diệm có khá gì hơn Bảo Đại không? Làm sao mà khá hơn? Không một người nào ở Việt Nam có thể thắng Hồ Chí Minh trong cuộc Tổng Tuyển Cử tự do. Ông ta là George Washington của nước Việt Nam. Giáo sư Brown gọi ông ta là một kẻ “phản bội”, nhưng trong 15 năm, từ 1954 đến khi ông ta chết vào tháng 9/1969, cái tên phản bội này sẽ thắng bất cứ ứng cử viên nào khác. Các ông không thể đánh bại một người có tên tuổi bằng một người không tên tuổi… Lý do Diệm không muốn có cuộc Tổng Tuyển Cử là vì ông ta nghĩ rằng mình sẽ thua…” [5]
Giáo sư Cohen đã nhận định chính xác: Các ông không thể đánh bại một người có tên tuổi bằng một người không tên tuổi… Diệm không phải là người có tên tuổi để có thể làm đối thủ với một người có tên tuổi như Hồ Chí Minh.
Và những người như Minh Võ và đồng bọn muốn ca tụng ông Diệm của họ như thế nào thì ca tụng, nhưng họ không thể thay đổi được những sự thật lịch sử. Những người không tên tuổi như họ làm sao có thể đứng cùng hàng với những học giả có tên tuổi trên thế giới với những tác phẩm nghiên cứu nghiêm chỉnh. Cho nên, những lời ca tụng nhà Ngô của họ chỉ thu hẹp trong thiểu số những người cùng hội cùng thuyền với họ chứ thật sự vô giá trị trong đại khối cộng đồng người Việt hải ngoại, khoan nói đến cộng đồng quốc tế. Một số tài liệu điển hình ở trên đã chứng tỏ như vậy. Trước khi làm công việc “ziết sử” để vinh danh hoặc phục hưng tinh thần Tam Đại Việt Gian của Ngô Đình Diệm, họ nên kiếm đọc cuốn “Những Bạo Chúa, 100 Tên Chuyên Quyền và Độc Tài Ác Nhất Trong Lịch Sử” (Tyrants, History’s 100 Most Evil Despots and Dictators) của Nigel Cawthorne, Barnes & Noble, NY, 2004, trong đó chúng ta có thể thấy những tên quen thuộc như Tần Thủy Hoàng, Võ Hậu, Từ Hi, Richard III, Mary I, Ceasar Borgia v..v.. và trong thời cận đại: Hitler, Mao Trạch Đông, Stalin, Pol Pot, Sadam Hussein, Kim Jung II, và, lạ lùng thay,có cả tên Ngô Đình Diệm(President of South Vietnam) mà lại không có tên Hồ Chí Minh trong danh sách này. Mỗi tên trong danh sách đều có kèm theo một tiểu sử ngắn và sơ lược những hành động chuyên quyền và độc tài của nhân vật đó.
Trần Chung Ngọc – Illinois, 15 tháng 9, 2010