Giới Thiệu Tháp Babel trên đỉnh thác Ánh trăng
“Tháp Babel trên đỉnh thác Ánh trăng” là tập gồm 11 truyện ngắn. Ngoài yếu tố trinh thám đầy biến ảo quen thuộc, với các truyện Tháp Babel trên đỉnh thác Ánh trăng, Cuốn trôi trong gió, Chiếc ấm nước đặt trên bếp ga, Quà tặng trước lúc giao thừa và Lời đề nghị đêm giáng sinh… Di Li vừa chú tâm vào xây dựng nhân vật hành động hoặc lấy hành động của nhân vật làm mục đích; vừa dành nhiều tâm sức vào việc xây dựng không gian tâm lý cho các nhân vật của mình qua bút pháp đằm thắm, đầy chất nữ tính.
Con đường chạy leo ven núi. Nó dẫn về phía thị trấn bằng những đám bụi khô vàng trải dài cuốn mù mịt theo bánh xe tải. Khúc đường này vắng lặng, chỉ độc xe tải. Chừng hai chục phút lại có tiếng rầm rập chạy qua. Dù chỉ là một thứ động cơ xù xì ủ trong khối hình chữ nhật khổng lồ, những chiếc xe tải cũng gợi cho người ta nhớ tới sự sống vẫn còn tồn tại nơi rừng núi thâm u hiểm trở này. Nó chuyển động, và vì thế nó đang sống. Đối với nhiều người, xe tải là một vật chết chóc. Nó chạy nhanh, to lớn, lạnh lùng và vô cảm, luôn mang tới cảm giác không an lành. Đoạn này ngoặt từ eo núi, đứng từ phía này không thể nhìn thấy những vật đang tới từ bên kia vách đá. Người ta chỉ có thể căn cứ vào tiếng còi xe hay những âm thanh rùng rùng trên mặt đất mà tránh sang lề đường. Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có tài xế quên kéo còi. Kéo còi rồi vẫn gặp một ông lão nghễnh ngãng hay đứa trẻ vừa tọt khỏi lòng mẹ đang ngây ngô nhìn bầu trời, một gã gàn dở nghĩ rằng đường là của nhà mình, xe lạ đến cần phải tránh. Xe đang thả dốc, tài xế ngơ ngác sau một đêm dài không ngủ. Bi kịch xuất hiện trong hình dáng một đống lùm lùm bên vệ đường chờ người đến nhận.
My thích những chiếc xe tải. Nhờ nó, cô đỡ phải đi bộ thêm gần chục kilomet để vào thị trấn. Một tuần cô ra khỏi bản một lần, chiếc gùi nặng trĩu sau lưng đựng đầy những vuông vải dệt với các họa tiết vẽ bằng sáp ong trên nền chàm. Cô phải giao vải cho vài cửa hàng trong thị trấn. Sau khi nhận tiền của gùi vải tuần trước, không phải tuần này, cô sẽ ghé qua chợ, tẩn mẩn với những tấm vải lụa đủ màu sắc mang lên từ thành phố. Và rồi cuối cùng đứng lên cùng chiếc gùi rỗng không.
My đứng bên vệ đường, gùi vải để dưới chân, váy xòe ra in thành một bóng khum trên nền đất. Có tiếng rầm rầm quen thuộc từ đằng xa. My khấp khởi nhịp nhịp một chân trên đôi giày đế cao su. Trong không gian tĩnh lặng của cánh rừng sáng mùa hạ, My biết rằng khoảng cách từ chỗ phát ra âm thanh đến đây cũng mất chừng cây số. Chiếc xe tải đã đến eo núi, nó lách cái đầu xanh lục vòng qua vách đá một cách khéo léo rồi… sầm sầm chạy thẳng, suýt xén tung gùi vải của My. My ỉu xìu, cánh tay đang lơ lửng quá đầu thõng xuống xụi lơ. Đây là chuyện thường tình trong tuần. My thường bị từ chối quá giang. Lý do thì một lần cô đã nghe thấy trong quán rượu đầu thị trấn.
– Tôi không bao giờ cho tụi dân tộc đi nhờ xe. Mình đến xứ nó, có khi ám bùa ngải không toàn thây trở về.
– Tôi cũng thế, chưa biết bùa ngải thế nào nhưng đen lắm. Có lần cho một con bé dân tộc đi nhờ. Tờ mờ sáng gặp nó, trưa quay về quệt ngay phải con Lexus suýt rơi xuống vực.
My đã chờ đến xe thứ ba. Cô đứng hẳn ra giữa đường mà chiếc xe vẫn lao sầm sập, mũi xe dũi thẳng một cách thù địch vào thân hình nhỏ bé của My. Cô kinh hoàng nhảy phắt sang cạnh gùi vải. Chỉ xém nửa giây nữa thôi là cô đã im lặng giống hệt tảng đá này. Cô ngồi phệt xuống tảng đá xù xì. My cần nghỉ một chút trước khi bắt đầu chặng đi bộ rất dài trên đám bụi đường. Đi bộ, My phải về sớm hơn, không thể ghé qua chợ để ngắm những vuông vải lụa đẹp mắt. Bất chợt, My áp tai xuống mặt đất. Lại một xe nữa sắp chạy qua đây, nhưng tiếng bánh xe lướt nhẹ, không phải xe tải. Nó đã chuẩn bị lượn vòng qua vách núi. Chiếc xe này chở theo cả tiếng nhạc hết sức vui nhộn. Một chiếc Jeep không có mui. Nó dừng lại trước mặt My. Người tài xế chừng ngoài bốn mươi, khuôn mặt đen cháy và lam lũ. Hai thanh niên ngồi băng ghế sau cũng trạc tuổi My. Họ mặc quần rằn ri giống hệt màu vỏ xe, nhưng một người áo pull trắng, một người áo pull đen. Đầu tóc họ bù xù như mới ngủ dậy. Khuôn mặt thì hớn hở giống hệt bản nhạc vui vẻ đang phát ra từ chiếc xe. Lái xe hất đầu. My vội vàng ôm chiếc gùi lên ngồi cạnh ghế lái. Xe lại chạy bon bon. Bản nhạc tiếng nước ngoài như khuyến khích chiếc xe nhún nhảy, và hai người ngồi ghế sau bắt đầu nhún nhảy thật. Nhưng họ chỉ chuyển động được đôi vai vì phải ngồi dúm vào nhau nhường chỗ cho một cỗ máy tróc sơn to tướng đang kê chình ình bên cạnh. Chưa kể dưới chân họ còn vô số những thứ vuông vuông cồng kềnh gì đó. Họ tiếp tục nhảy bằng… tay. Qua gương chiếu hậu, My suýt phì cười khi nhìn thấy người áo trắng lúc lắc cái đầu bù xù và vung cánh tay sang hai bên. Cái cườm tay của cậu ta bỗng huých vào mặt người bên cạnh. Áo đen ôm hàm rú lên. My cười thật, cô cười khúc khích, và vì cố nén cười nên hai má đỏ ửng lên.