Quyên

Quyên

Giới Thiệu Quyên

“…Nhân vật xuyên suốt tác phẩm “Quyên” là cô gái tên Quyên. Đó có phải là hiện thực, một nguyên mẫu nào đó được phản ánh trong tác phẩm của ông không?
– Tôi viết Quyên trong nỗi ám ảnh về sự được và mất chính của cá nhân tôi và bè bạn tôi trên xứ người. Có thể nói, từng trang viết đều thấm đẫm mồ hôi và cả nước mắt. Có nghĩa rằng, với hai chục năm trải nghiệm ở xứ người, đủ thứ ái ố hỉ nộ, tôi đã được tập hợp, gạn lọc mà tạo dựng nên Quyên. Tôi viết Quyên tựa vào sự trải nghiệm của cá nhân ở tâm thế người cầm bút, trong một tâm thức khát vọng về cái đẹp, sự bình yên của đời người mà chủ yếu nằm trong tình yêu. Quyên, một mặt không tách rời cuộc sống thực, có được nhiều và mất cũng nhiều, trong đó phải kể đến sự ê chề nhục nhã khi người ta phải rời xa quê hương ra xứ người kiếm ăn. Nhưng không có nghĩa là Quyên chụp ảnh lại sự thật. Quyên quả thực mang một bóng hình tôi khao khát được yêu và sống vượt qua mọi thử thách để tự hoàn thiện. Điểm xuất phát khi tôi đặt bút viết Quyên là sự xúc động của tôi trước một mối tình có thật của một cô gái (không phải tên Quyên) với một chàng trai tên là Kumar. Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã tới thăm họ. Cũng chỉ có như vậy rồi Quyên được xây dựng hoàn toàn khác với cuộc sống có thực của đôi bạn này. Có thể nói nó – tiểu thuyết Quyên – là “giấc mơ Quyên” của cá nhân tôi. Bạn đọc có thể nhận thấy, mỗi nhân vật xoay quanh Quyên có khuôn mặt riêng, số phận khác nhau, nhưng đều có nét chung: dù lao khổ bất hạnh ra sao, họ đều nhìn thẳng vào sự thật, không giả dối và né tránh sự thật tàn nhẫn và, cuối cùng là khao khát được yên hàn và hạnh phúc…
Có một cô gái Hà Nội gốc tên Quyên nghe theo chồng vượt biên từ Nga sang Đức. Cuộc ra đi tìm kiếm đất hứa trở thành cuộc phiêu lưu 9 năm với biết bao bất ngờ, như con thuyền nhỏ lênh đênh ở xứ người chính ngay giữa đồng bào mình…”
Cô tên Quyên.
Mùa đông năm ấy, em tròn hai mươi bốn tuổi.
Ngôi nhà gỗ nằm giữa rừng thẳm. Trong không gian bao la của vùng biên giới, nó chỉ là một điểm đen nhỏ xíu lẫn vào trùng trùng băng tuyết. Cạnh đó, một chiếc chòi gỗ đen trũi, nom như ngọn tháp canh, vọt lên nền trời xám đục, xưa dành cho đám thợ săn lên cao quan sát và từ đó có thể đứng bắn ra bốn phía. Nhà có hai phòng. Phòng nhỏ chừng là nơi để đồ đạc, một cái kho nhỏ. Phòng chính rộng tới ba chục mét vuông, giữa có lò sưởi đốt củi và bếp xếp bằng mấy chục viên đá.
Một chiếc bàn gỗ nặng, dài tới ba mét. Ghế băng kê sát vách gỗ. Trong nhà có bồn rửa mặt. Một chỗ tắm không có màn che. Hai chiếc ghế băng, vài chiếc ghế tựa đóng sơ sài, nhưng nặng và chắc. Nơi này, Hiệp hội săn bắn thú dành cho những phường săn nghỉ chân, nay bỏ hoang, không ai sử dụng, từ ngày Đông Âu sụp đổ. Những kẻ đưa đường, vận chuyển thuốc lá lậu qua biên giới, mang về đầy nệm mút, dăm cái bát, nồi nhôm và ba bốn thùng mì ăn liền,v.v… Ngôi nhà trở thành nơi nghỉ tạm của chúng sau mỗi chuyến từ bên kia biên giới trở về. Bây giờ trong ngôi nhà, nghe rất rõ tiếng nệm mút ken lò-xo phật phùng, ọt ẹt. Tiếng thở chầm chậm hối hả của con đực. Những thanh gỗ bắp làm trần, được đẽo nhẵn, đóng ghép rất cẩn thận, khít sát vào nhau, tưởng như chẳng bao giờ dột được, mà nước từ đâu vẫn luồn lách, rỉ ra, chầm chậm từng giọt, loang sẫm ướt cả một vạt thảm. Lách tách, vọng từ phía cửa sổ, tiếng băng rạn vỡ. Và, ngoài rừng gió vẫn thổi mạnh. Tiếng gió dội vào các hốc gỗ, tru lên như tiếng chó sói. Tiếng tru gần rồi lại tiếng tru xa. Nghe lạnh lẽo và hoang rợn. Những đám tuyết cuồn cuộn, trắng xoá miên man bay trên nóc rừng biên giới. Trên vạt trống bên nhà, nơi mùa xuân là cỏ biếc, gió xoáy tạo nên những vồng tuyết, trông tựa cặp vú trắng ngần, căng mẩy, mịn màng của những pho tượng nhan nhản khắp châu Âu. Mặt trời đỏ sậm, tà tà dân lên, quét ánh sáng xuống mặt đất, bất ngờ nhuộm trên tuyết trắng một màu hồng óng ánh, loang như sắc máu loãng.
Tỉnh giấc lúc chín giờ sáng, cô khẽ cựa mình. Toàn thân đau ê ẩm. Tấm chăn tuột khỏi người. Trần truồng. Nhớp nhúa. Quyên không khóc, cô chẳng có một người thân bên mình để khóc. Cô nhìn sang đối diện. Hắn, gã, kẻ dẫn đường, kể hiếp cô đêm qua đang nằm trên ghế băng gỗ, chăn phủ ngang ngực, ngáy đều đều. Lò sưởi đã tắt, chỉ còn lại lớp tro xốp như phấn tuyết và những vệt đen hoen ố. Quyên khép mắt. Giá bây giờ khóc được?
Anh ơi. Giờ anh đang ở đâu?

Đọc Online Quyên

Đọc Onine

Download Ebook Quyên

Download PDF

Download Epub

Download Mobi

Download AZW3

Exit mobile version