Người Tình Cũ

Người Tình Cũ

Giới Thiệu Người Tình Cũ

Tôi không gõ cửa, vì khi xoay cái nắm đấm tôi biết bên trong không gài chốt. Ðối với căn phòng này, như thế có nghĩa là vào được. Trần rất ít tiếp khách. Ngoại trừ người phục vụ đem các bữa ăn, gần như không ai được vào căn phòng này. Cánh cửa đóng. Nó sơn xanh đã ngã màu, ngăn cách anh và cái thế giới bên ngoài với những tiếng giày dép, tiếng máy chữ lóc cóc…
Bên trong, thế giới riêng của anh, cũng không lộng lẫy, to tát gì. Một căn phòng chừng mười sáu mét vuông có toa-lét, một cái ban-công rộng phía trước, hướng ra đường, ở đó có mấy chậu hoa mọc đầy cỏ dại.
Trần năm trên chiếc giường nệm nhỏ. Anh mặc một bộ pyjama kẻ sọc xanh bằng loại vải rẻ tiền. Có tôi hay không có tôi, anh vẫn nằm như vậy. Tôi quen với dáng dấp anh cũng như anh quen với dáng dấp tôi, với những cử chỉ của tôi.
Tôi quan sát anh trong im lặng và anh cứ nằm im cho tôi quan sát.
– Ðừng uống thủy ngân nữa. Tôi nói.
Trần cười. Anh cười vì tôi nói câu ấy đã mấy lần rồi. Nhưng anh vẫn uống. Thủy ngân, thạch tín. Toàn thuốc độc. Những phân tử thủy ngân len vào tế bào, buộc tế bào phản ứng lại, tích tụ nước. Da thịt anh căng lên, mặt sưng phù. Nụ cười của anh cũng sưng phù.
– Nó đang xuống. – Trần nói – Nhưng không uống thủy ngân nó vẫn xuống, thành ra chưa kết luận được là do thủy ngân hay do nó theo chu kỳ của nó. Phải ít lâu nữa mới biết được.
Chính Trần cũng không biết được “ít lâu” là bao nhiêu ngày, bao nhiêu tuần. Không phải chỉ có cơ thể mà cả ý thức và ý chí anh đang chống lại thủy ngân. Tim đập không bình thường gây mất ngủ liên tục.
– Thế mà dự lễ làm gì?
– Nằm trong phòng riết tôi cũng cần ra ngoài. Chỉ đi quanh, không ngồi vào ghế đâu.
Nhưng buổi lễ chưa bắt đầu. Ánh sáng của ngọn đèn nê-ông hơi vàng. Tôi vẫn thích nó dịu hơn một tí. Cuốn tiểu thuyết của một nhà văn Nam Phi để mở bên gối nằm. Cũng may trên cõi đời này có một thứ gọi là sách. Ðó là nguồn vui của anh. Tôi cầm cuốn sách lên, xem cái bìa, một cuốn sách quen, mượn ở thư viện. Nhưng Trần có vẻ không chú ý đến cuốn sách. Anh hỏi tôi:
– Bạn bè đến đông đủ chưa?
– Gần đủ. Ðã đông lắm rồi đấy.
– Có Sáu Phi không?
– Có.
– Có gia đình Mộng Hòa không?
– Có. Lũ nhỏ đang nghịch phá cây đàn piano.
Trần cười. Nhưng bây giờ thì anh ngồi dậy, dáng điệu linh hoạt, tươi tắn. Tôi giúp anh thay áo. Anh chỉ thay áo, còn quần thì vẫn mặc pyjama. Anh vẫn cố gắng tự gài nút được.
Trần hỏi:
– Sáu Phi già lắm rồi, hả?
– Mặt thì chưa già nhưng tóc thì lốm đốm bạc. Cũng như tôi thôi. Ba mươi chín tuổi. Già gì. Nhưng nhìn lũ nhỏ mới biết mình già.
Tôi định đỡ Trần xuống cầu thang nhưng anh muốn tự đi một mình. Anh lê từng bước.

Đọc Online Người Tình Cũ

Đọc Onine

Download Ebook Người Tình Cũ

Download PDF

Download Epub

Download Mobi

Download AZW3

Exit mobile version