Giới Thiệu Người Đàn Ông Có Đôi Mắt Trong
Liên là một độc giả cực kỳ dễ thương. Sau khi đọc sách của tôi và viết mail qua lại trao đổi, Liên gọi điện nói sẽ ra Hà Nội gặp tôi. Vì là người gốc Huế nên giọng nói trầm ấm của Liên để lại trong tôi bao ấn tượng đẹp. Tôi cứ tưởng tượng Liên cũng như bao cô gái Huế dịu dàng khác, cũng tóc dài ngang lưng đoan trang e ấp mà thời buổi bây giờ tìm những người như thế thật hiếm.
Nhưng trái ngược lại với những gì tôi hình dung, Liên tóc ngắn uốn từng lọn xoăn nhuộm nâu đỏ, gương mặt bầu bĩnh và dáng người hơi đậm từ cầu thang khách sạn xuống phòng khách đón tôi, Liên mặc một chiếc váy đen choàng thêm một chiếc khăn trắng quanh cổ, phảng phất mùi chanel 05 giữa cái nóng hơn ba mươi độ của những ngày cuối hạ.
“Hi Khánh!” Liên chìa tay ra cho tôi bắt, mắt sáng rực long lanh. Tôi cũng mỉm cười. Chúng tôi gọi taxi đi cà phê. Liên nói tôi đưa Liên đi quán cà phê nào có máy lạnh, ghế đệm, nhạc êm ru. Tôi đồng ý ngay vì đó cũng là điều tôi muốn. Chúng tôi vào Napoli. Tôi thích không gian quán này tuy hơi nhỏ hẹp nhưng sang trọng. Tôi ưa những gì lịch lãm và sang trọng, biết làm thế nào dù tôi chẳng khá giả gì.
“Khánh, cậu sống thế nào?” Thế nào là thế nào. Chẳng thế nào cả, chẳng lẽ tôi lại kể cho Liên nghe rằng đời sống của tôi rất nhạt nhẽo, và những người tôi gặp cũng rất nhạt nhẽo. Hoặc họ và tôi không tìm thấy ở nhau những dư vị đậm đà chăng? Tôi thường xuyên ngủ dậy muộn, lười học và thường lê la các hàng quà nhưng chưa bao giờ tăng kí, cuối tuần lại về Hải Phòng thăm bố mẹ và đi biển một mình… Tiền bạc đối với tôi không phải là số một nhưng tôi không thể thiếu. Thi thoảng tôi bị nhức đầu nên hay cáu giận. Tất nhiên tôi không trả lời như thế. Tôi chỉ trả lời: “Tớ bình thường. Cậu thì sao?” “Tớ là người không vui. Tớ thích truyện của cậu. Cậu biết đấy, những ai thích đọc truyện của cậu đều là những người không vui”. Tôi suýt nữa thì bật cười trước sự hồn nhiên của Liên, cô nói thế khác gì cho rằng tôi luôn mang nỗi buồn đến cho người khác.
Liên châm thuốc và phả khói, môi tô son màu cam. Tôi có mấy cô bạn hút thuốc, uống rượu không thua gì đàn ông. Đôi khi tôi dị ứng với khói thuốc, đôi khi tôi lại thèm cảm giác được như họ. Tò mò thật đấy, sao họ lại có thể đàng hoàng mà hút thuốc và uống cà phê đen thế kia? Giả dụ tôi có làm điều đó, tôi sẽ thương biết mấy cái cổ họng của tôi, buồng phổi của tôi, da mặt của tôi, tôi sẽ sợ hãi sẽ day dứt, và hơn thế, tôi sợ người ta sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác.
Nhưng thực ra thì họ đang nhìn tôi bằng con mắt thế nào, khi họ đọc những truyện ngắn tình yêu có khá nhiều pha nóng bỏng mà tôi viết? Thực sự là tôi đã không hề quan tâm một khi họ cho rằng tôi từng trải, hoặc phiêu lưu tình ái, hoặc đầy kinh nghiệm thì họ cứ việc cho là thế.
Vậy thì với các cô gái hút thuốc cũng vậy, họ không quan tâm ai nghĩ gì.
“Lâu nay, Liên hơi mệt mỏi, công việc thì ổn nhưng đời sống tình cảm thì không tốt lắm”.
“Thế à?” Tôi bắt đầu lén nhìn Liên và chuẩn bị tư thế lắng nghe cô. Liên hơi gật gù, cô nhìn qua ô cửa kính: “Tớ ra đây thăm cậu, đơn giản là tớ muốn gặp cậu, tớ muốn hỏi xem, cậu làm thế nào để dứt được người đàn ông ấy?” “Người đàn ông nào?” “Người đàn ông trong truyện mà cậu viết ấy?” Than ôi, tôi thường xuyên phải trả lời câu hỏi nhàm chán này. Tôi sáng tác chứ có viết tự truyện đâu mà mọi người cứ nghĩ là tôi viết về cuộc đời tôi?