Giới Thiệu Mùa Xuân Ngốc Nghếch
Tôi không phải người yêu thích hoa. Dù đã từng cố làm ra vẻ như vậy. Năm mười sáu tuổi, hầu hết mọi đứa con gái trong lớp đều reo lên, vui đến phát khóc khi nhận được bông hồng đầu tiên trong đời vào ngày tám tháng ba (dù đó chỉ là một bông hồng lấy lệ). Chỉ có tôi là chẳng hề hứng thú, thật sự, hoàn toàn một cách không cố tình. Bông hoa hồng đầu tiên ấy, tôi vội vã cất biến vào trong cặp, như thế xấu hổ không muốn ai trông thấy. Kỳ thực, tôi thấy ghét quá. Ghét nhất vì đây là bông- hồng- công- bằng cho mọi đứa con gái trong lớp. Bạn cũng biết tôi không thích, nên một ngày nọ, bạn đến hỏi tôi ân cần: “Vậy Du thích hoa gì? ”. Thế mà tôi trả lời nhanh hoàn toàn không suy nghĩ: “Hoa hồng”. Chỉ bởi nhiều người nói rằng họ thích thứ hoa ấy và tôi, dần dần trong đầu hình thành một lối nghĩ quen thuộc đến mức tôi cảm thấy đó là một đìêu hiển nhiên. Như kiểu “mọi phụ nữ đều yêu hoa” vậy.
Yêu hoa – đó là một chuyện nghe rất lãng mạn.
Mẹ cũng yêu hoa. Nhưng mẹ chẳng lãng mạn chút nào. Hoặc ít ra, đó cũng là do tôi nghĩ như vậy. Mẹ có một khu vườn hoa nho nhỏ, kiểu “má trồng toàn những cây dễ thương”. Những cây mẹ trồng thực sự rất dễ thương, thủy trúc này, thủy tiên này, tử vi này, có cả một cây hoa mai lá rậm rịt. Tết đến, mẹ chẳng bao giờ tước lá. Hoa nở loe hoe trông như thể tết tàn. Ngày ba đi, mẹ chẳng khóc, mẹ không giận, mẹ xách thùng nước ra vườn tưới cây. Những gàu nước mạnh như tát vào những cành cây mỏng manh. Rồi mẹ lấy xe đi đâu đó. Chỉ có tôi là khóc. Khóc từ trong phòng ra đến ngoài vườn. Khóc mãi rồi cũng chán. Tôi cũng đi tưới cây. Mấy nụ hoa bé nhỏ xinh xắn, dưới làn nước vụng về của tôi, rơi tan tành rồi trôi đi. Từ hôm ấy tôi hiểu rằng hoa là một trong những thứ thật dễ vỡ.
Bạn cười thật dễ thương. Thế nhưng, bạn lại là một kẻ hay dỗi hờn. Khi giận tôi bạn không cười nữa, nhìn tôi với vẻ đăm đăm không cảm xúc. Quá quắt lắm! Người ta bảo, hờn giận là đặc quyền của con gái. Ai cho phép bạn lấy của tôi cái quyền đó? Ngày xuân bạn rủ tôi đi xem chợ hoa. Hai đứa len lỏi giữa một rừng đầy người. Tôi thấy như sắp chết ngộp và bực. Đi ngang mấy giàn hoa lan, bạn reo khe khẽ, chỉ cho tôi thấy, hào hứng như thể tôi là một đứa trẻ mới nhìn thấy giống hoa này lần đầu. Bạn bảo trồng hoa lan khó lắm. Đó là cả một nghệ thuật. Tôi chỉ thấy mấy bông hoa nhỏ run rẩy giữa sự tò mò dòm ngó của bao nhiêu là người. “Giống như những bông hoa giả cắm trên những khúc củi mục”. Đến gian hàng hoa mai. Toàn là một màu vàng rực. Hoa ở đây nở ồ ạt và sung sức làm sao. Vì người ta đã vặt hết lá cho nó nở mà. Tôi lẩm bẩm: “Tội nghịêp, sao không để nó mọc tự nhiên?”. Hoa nở rực rỡ đến nỗi tôi thậm chí đã nghi ngờ không biết người ta có chêm thêm hoa giả vào hay không. Chưa kịp xem kĩ để thỏa tính tò mò tôi đã bị xô đẩy bởi một đợt sóng người khác. Tôi ghét chỗ đông người, bạn cũng vậy, thế bạn lôi tôi đến đây làm chi? Bạn bảo: “Chẳng phải Du thích xem hoa hồng?” Hai đứa kéo nhau đi. Lại một lần nữa bạn thất vọng vì cái vẻ dửng dưng của tôi. Bạn nhìn tôi lặp lại: “Du đã từng bảo thích hoa hồng mà?” Tôi giật mình nhớ ra. Nhưng lúc ấy, tôi nói là nói vậy thôi. Cũng có thể tôi đã thực sự nghĩ là tôi thích. Nhưng mà giờ đây đứng trước một rừng hoa hồng, hoa nào hoa ấy đỏ thắm thì tôi lại chẳng có cảm giác gì. Thật buồn, chắc tôi đúng là một cô gái chẳng thể biết thế nào là yêu hoa.
Thế là bạn giận.
Bạn không nói gì, nhưng rồi bạn không cười với tôi nữa. Tôi và bạn về lại khu vườn của mẹ tôi. Ở đây chỉ thấy màu xanh. Những bông hoa nhỏ li ti và các màu sắc đều bị chìm khuất trong màu lá. Bạn và tôi kê ghế đẩu ngồi dưới cây hoa mai duy nhất trong vườn, dù không được nhặt lá nhưng vẫn kiên trì nở ra vài chiếc hoa vàng nhỏ xinh. Mẹ tôi đi ngang thấy, nhìn cười: “Nhìn hai đứa ngắm hoa mà cứ như đang âm mưu chặt hoa vậy”. Tết tàn. Bạn đến nhà, tặng tôi một chậu xương rồng. “Để cho Du khi rảnh rỗi chăm sóc những cái gai của mình”. Tôi giận điên lên, không nói được lời nào. Ghi nhật kí, tôi chửi rủa bạn thậm tệ. Bạn đâu có bíêt. Nên ở trường, gặp nhau, bạn vẫn nhởn nhơ. Giận dỗi mãi mà không ích lợi chi, tôi thôi. Thấy trong lòng còn nhẹ nhõm hơn, lại còn vừa đỡ mỏi tay viết nhật kí. Tôi chẳng bao giờ có thể giận bạn được lâu. Tôi đem chuyện này đi hỏi mẹ. Mẹ cười, bảo: “Các con trẻ con quá”. Rồi mẹ nói, chỉ cần con cư xử với nó tử tế một tí, ăn nói dịu dàng hơn một tí, là con đã “mất gai” trong mắt nó rồi, là con gái của mẹ dễ thương hơn nhiều rồi. Tôi vẫn chưa hiểu. Tôi vẫn chưa biết phải làm sao. Có thể nói một cách nào đó tôi hơi tối dạ. Rồi tôi lại đâm ra cả nghĩ. Không biết tôi có giống một cây xương rồng thật không? Liệu tôi có gai thật không? Tôi đã mọc bao nhiêu cái gai rồi? Có cách nào nhổ hết gai đi mà không làm chết cây xương rồng không? Để trả lời những thắc mắc ngổn ngang trong lòng mình, tôi đem điều đó ra thực hành trên cây xương rồng của bạn cho. Lòng cũng đã chuẩn bị một kết cục tồi tệ nhất. “Nó thể nào cũng chết”- tôi nghĩ. Cho đáng đời bạn. Một công đôi việc, cũng là cách trả thù gián tiếp của tôi lên bạn mà thôi. Thế nhưng, hoàn toàn ngựơc lại với mong đợi, cây xương rồng vẫn sống. Sống khỏe. và còn hơn cả sự ngựơc- với- mong- đợi ấy, chẳng bao lâu, cây xương rồng đã bắt đầu nhú những cái gai mới đầu tiên.