Miệt Vườn Xa Lắm

Miệt Vườn Xa Lắm

Giới Thiệu Miệt Vườn Xa Lắm

Đầu tiên tôi nghe tiếng cô Tư tôi ngồi dậy. Tôi thường được cô Ràng khen là đứa sẻ thức, sẻ thức là sáng dạ mà sáng dạ thì xứng đáng được cô hy vọng và kèm cặp. Tôi mới bước vào lớp bốn, chưa biết mặt mũi cái cục sáng dạ như thế nào và nó nằm ở đâu trong bụng mình nhưng tôi chắc chắn mình là đứa tỉnh ngủ. Tôi tỉnh ngủ vì phải ngủ với cô Ràng chứ không được ngủ với má, trong ba đứa con gái lít nhít ở tốp cuối trong bầy con của ba tôi, chị Bảy Nghĩa Kiến Đen ngủ với má, con út Kiến Riện thì ngủ với bà nội, còn tôi, Tám Tiệp Kiến Vàng được ngủ với cô là một đặc ân, dĩ nhiên phải nhìn dưới con mắt thủ lĩnh của cô Ràng. Tôi không sẻ thức khi ngủ ngủ với má, nói đúng hơn, tôi không việc gì phải sẻ thức vì ngủ với bà thì tôi được kê một bàn tay dưới lưng bà, thói quen như là mút tay hay nghiến răng như những đứa trẻ khác, rồi còn tha hồ quay ngang quay dọc, tha hồ quên chận mùng để có thể lọt xuống đất chơi. Sở dĩ tôi có vẻ tốt nết khi ngủ với cô Tư là do tôi sợ cô, đơn giản như vậy.
Thật ra, nhìn từ ngoại hình, cô Tư tôi đâu có gì đáng sợ, thậm chí cô còn là người đẹp, người đàn bà mà tôi hằng ước nữa mình cũng chỉ đẹp cỡ đó thôi. Để tôi nhớ lại cho kỹ đã vì lúc tôi viết thiên truyện nầy thì cô tôi đã ngoài tám mươi, đã cắt tóc ngắn như một bà già Tàu, gương mặt chữ điền đã móm trề vì không còn hai hàm răng. Nhưng vào thời điểm mà tôi chọn làm cái mốc cho chuỗi kỷ niệm nầy thì cô tôi mới khoảng bốn mươi, mái tóc dày mướt sũng dầu dừa bới thành cái búi gọn như một nắm tay trên ót – má tôi hay bới qua loa trên đỉnh đầu, chị Hai tôi thì bới xệ cho búi tóc lăn qua lăn lại làm duyên giữa rãnh vai. Cô Ràng có cái trán cao và sáng một cách ráo rảnh, mũi thẳng nhưng trái mũi hơi to, đôi gò má cao cao uy quyền và đôi môi mỏng sắc sảo, nghiêm nghị. Tất cả những phẩm chất và năng lực đặc biệt của cô hình như là ở đôi mắt, nó linh hoạt và đầy sức mạnh chinh phục, nó dễ dàng để lộ nhiều tròng trắng khi giận dữ và cũng hết sức kín đáo, thâm trầm khi nghĩ ngợi, mơ màng. Cô có nước da miễn nắng gió của gái miệt vườn, xương cánh tay nhỏ một cách dẻo dai, chỉ tội cái sa bụng hơi trễ khiến cho đôi gót chân thon vót có vẻ chật vật khi cô chuyển động. Nói chung cô là người con út quyền thế của ông bà nội tôi, là người cha tinh thần của đám chị em chúng tôi và là người em chồng “ghê gớm” dưới con mắt của má tôi. Nhưng không chỉ vì như thế mà tôi sợ, nỗi sợ nầy do tôi, nỗi sợ định mệnh như con chiên sợ chúa Trời, như binh nhì sợ đại tướng, như một đứa trẻ sợ đại dương.
Cô tôi thường ngồi dậy rất gọn vào lúc hơi sương đầm đẫm ngoài cửa sổ mang mùi cao khiết của cây lá ngoài vườn vào nhà. Tôi biết cử động tiếp theo của cô là gì, là lật ngửa con bé còi cọc ra để vần lấy cái mặt tôi mà hôn lấy hôn để, rồi vuốt hai vạt áo che bụng cho tôi, rồi gộp hai đầu gối tôi thẳng ra và ấn ấn như để nó dài thêm, suông thêm. Cô mà đã hôn thì vồn vập và kéo dài, hôn bù hôn đắp, hôn cho trái mũi cô nở phình hơn nữa, hôn để thay thế một cái gì thiếu vắng kinh khủng lắm.
– Hồi hôm tắm quên gội đầu sao mà khét nắng qua vậy Kiến vàng? Cha nó! Con cái ai mà đèo đẹt như con chàng hiu vầy không biết! – Tôi nằm ngay đơ, tôi sợ cô đến mức nhịn cả thở.
Có tiếng guốc lụp cụp từ buồng bên đi sang, đó là tiếng động theo trình tự quen thuộc của nhà tôi sau khi cô Tư thức. Đó là tiếng guốc ý tứ một cách mỹ mãn và thường trực của chị Hai Hoài, rồi chị giở mùng chui tọt vào với bà cô của chúng tôi cùng với cái câu vấn an như thể bắt buộc:
– Đêm nay Tư ngủ được không Tư?
– Cũng tàm tạm, con! – cô Tư trả lời qua quấy, có hôm không cần trả lời dù bà không thể không vui. Vấn an người lớn, người lớn ở đây là ông bà nội và cô Ràng – vấn an là thủ tục mỗi sáng của chúng tôi, nó phải luôn được thực hiện một cách bắt buộc mà vẫn như là tự giác như cái hôn mỗi khi cô tôi đi đâu xa về vậy. Trong xóm Vịnh, không nhà nào có kiểu hỏi han và hôn hít nhau như gia đình tôi, thói quen khiến má tôi chầy chống tới cùng còn cô tôi thì giải thích đó là văn hoá của gia tộc, là văn hoá miệt vườn mà đất Cao Lãnh là chính gốc, là trung tâm, cái địa danh chúng tôi được nghe nhắc hoài hoài cùng với nước mắt nhưng chị Hai Hoài còn chưa biết nó xa cỡ nào, huống gì chị Bảy Đen hay tôi hay Út Riện.
Bây giờ, sau khi đã chui tọt vào mùng cô Ràng thì chị Hoài với cô làm thành một đôi vong niên chứ không phải là cô và cháu nữa. Chị Hoài có nước da bánh mật, có gương mặt khác biệt dài dài, có tướng đi chăm chăm chúi chúi, nói chung chị không giống ba cũng không có nét nào của má, cũng không thể sáng rỡ như cô Tư nhưng chị thuộc về cô hoàn toàn, như con nòng nọc với con ếch vậy. Họ bắt đầu từ chuyện ai đó, rồi chuyện Vịnh trong Vịnh ngoài, rồi một vấn đề nào đó, không ngớt và không cố định nhưng cực kỳ nhịp nhàng và ăn ý như hai người đang chơi trò tung hứng. Cô Ràng ngồi xếp bằng kiểu đạo sĩ, thỉnh thoảng bẻ ngón chân cho nó kêu răng rắc, một hồi thế nào câu chuyện cũng dừng lại với kỷ niệm về ba tôi, về những lần cô đi thăm nuôi ông, về cái nhà ngục Côn Đảo nơi ông thụ án tù chính trị hai mươi năm khổ sai. Thế rồi bà cô của tôi bắt đầu sụt sịt, rồi khóc tít tát thành tiếng, kiểu khóc hớp hớp không khí như đang bị ai đó bóp cổ. Khi cô chưa khóc thì chị Hoài nghiêng nghiêng lắng nghe, hỏi gợi, đế thêm và chia sẻ, nhưng cô đã khóc thì chị cũng cũng tê điếng theo và chỉ còn biết vuốt vuốt lưng cô để xoa dịu, một cử chỉ gánh vác cùng chứ không chỉ là biết điều. Lúc đó tôi mới dám trở mình lăn vào trong mở mắt thao láo vào vách mùng và nghĩ: Cô Tư mình tài thiệt, bao giờ thì mình mới nói năng lưu loát, từng trải như cô? Cô đã tài mà còn phục ba mình sát đất chắc ba mình phải tài lắm, nhưng sao cô lại yêu ba mình đến mức mỗi khi nhắc tới ông thì cô khóc như thể vợ khóc chồng vậy?

Đọc Online Miệt Vườn Xa Lắm

Đọc Onine

Download Ebook Miệt Vườn Xa Lắm

Download PDF

Download Epub

Download Mobi

Download AZW3

Exit mobile version