Giới Thiệu Mấy Nẻo Đường Yêu
Tầng thượng Pacific Hotel, Bạch Nam Hoa đứng bất động, mắt đăm đăm nhìn xuống dưới đường.
Buổi chiều, sau giờ làm việc, đường Phan Châu Trinh đông đặc người, xe. Đà Nẵng nơi chàng sinh ra, lớn lên, qua mười sáu năm có nhiều thay đổi, nhưng sao với chàng quá đỗi thân thương.
Lúc Bạch Nam Hoa ra đi, mới là thằng bé con mười ba tuổi. Giờ trở lại đã hai mươi chín rồi, còn là một nhà kinh doanh trẻ tuổi, lỗi lạc. Nam Hoa nhớ lại cảm giác cách đây hai ngày, lúc mới đặt chân xuống phi trường, tim chàng đập loạn trong lồng ngực, tay run, mặt nhợt, người nữ thư ký và viên phó giám đốc kiêm luật sư của Chấn Hưng công ty kinh hãi, cô tiếp viên hàng không thì rối rít đòi gọi bác sĩ khiến chàng lắc đầu lia lịa và định tỉnh lại, nhã nhặn nói không sao.
Tuy vậy, Bạch Nam Hoa phải nằm một ngày, trước sự kiên quyết của cô thư ký và luật sư cố vấn kiêm phó giám đốc kinh tế, cả lời khuyên của hai người đại diện công ty Danamexco.
Công ty mà chàng liên kết đầu tư lần thứ nhất sau mười sáu năm trở lại Việt Nam. Bây giờ, nỗi xúc động qua đi, duy trái tim chàng vẫn hồi hộp run rẩy, như cung đàn khi nhớ tới nỗi niềm riêng tư canh cánh bên lòng từ mười sáu năm rồi.
Còn một giờ nữa, chàng và hai người cộng sự sẽ dự buổi chiêu đãi do công ty Danamexco mời, tại nhà hàng đặc sản Quê Hương. Trong buổi tiệc thân mật này, người ta sẽ cùng chàng trên cơ bản, thỏa thuận một số hợp đồng cho việc thành lập nhà máy Liên hiệp vật tư sắt thép đầu tiên ở miềm Trung Việt Nam. Nếu không có gì trở ngại, hợp đồng sơ bộ sẽ được ký kết sau ba ngày, lúc mà cả chuyên gia kinh tế đôi bên nghiên cứu thấu đáo mọi vấn đề. Rồi sau đó…
– Thưa ông Bạch! Người của Danamxco công ty yêu cầu được nói chuyện với ông. Bạch Nam Hoa từ từ ngẩng đầu nhìn lên cô thư ký của mình, đó là một cô gái rất đẹp, mang giòng máu Trung Hoa chính hiệu. Cô ta chẳng những đẹp, còn là người phụ nữ học thức, nhiều tài năng. Và với Chấn Hưng, công ty nói chung, Bạch gia nói riêng, cô là một nhân viên tận tụy, trung thành. Tên cô ta cũng đẹp như người: Âu Dương Diễm Quỳnh.
– Cô không thể thay tôi trả lời sao?
– Thưa ông Bạch! Họ yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với ông.
Bạch Nam Hoa chẳng những trong máu bẩm sinh là người làm kinh tế, anh còn là một nhà ngoại giao, nên dù rất bực vì khoảng thời gian riêng tư của mình bị xâm phạm, chàng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên đi về phòng khách riêng, chàng không thấy cái mím môi và đôi mắt xếch tuyệt đẹp rợp buồn của cô thư ký.
Cầm máy trên tay, Bạch Nam Hoa nói bằng tiếng Việt chuẩn xác như một người Việt Nam hoàn toàn.
– Bạch Nam Hoa tôi nghe.
– Thưa ông Nam Hoa, xin chờ cho nửa phút, tôi trao máy lại cho giám đốc.
– Ông Bạch! Tôi Thành, giám đốc Danamexco.
Bạch Nam Hoa trở về với cung cách ngoại giao:
– Chào ông Thành ! Rất vui được hầu chuyện cùng ông.