Giới Thiệu Lau Lách Ven Sông
Thằng Ca cầm viên đá cuội ném nhanh về phía bờ lau, nơi Mình Đất đang gặm cỏ. Vừa bơi vào lại bị ném, Mình Đất nhảy dựng lên, lạng ra xa.
– Hãy để cho nó yên!
Mín gào đến lạc cả giọng. Thằng Ca quay lại nhìn bộ mặt thảm hại của Mín, khiêu khích.
– Sao? Cuối cùng mày cũng xót ruột rồi hả? Vậy sao không dám thách đố cùng tao? Nếu sợ thì nhận thua đi!
– Tao không sợ! – Mín nói cứng.
– Vậy hãy bơi sang bên kia sông mà lùa con vật bẩn thỉu của mày về. Cút sang bên kia sông.
Mỗi câu “cút sang bên kia sông” thằng Ca lại nhặt một viên đá cuội ném tới tấp về phía Mình Đất. Bị ném dồn dập, Mình Đất trầm mình, lảng ra khỏi bờ lau, thả người xuôi theo dòng chảy của con sông, còn đầu thì ngoái nhìn những hành động của lũ trẻ trên bờ.
– Thằng cóc! Trả mày những đồng tiền giấy này. Từ nay, không thèm chơi với một thằng tồi như mày nữa.
Mín móc túi quần lôi ra xấp “tiền” gấp bằng giấy vở học sinh ném xuống trước mặt thằng Ca. Đó là “tiền” Mín thắng được nó trong trò chơi đánh cài hồi nãy. Thằng Ca chộp lấy, đút vội vào túi. Nó gườm gườm nhìn bộ mặt đã xuống hết nước của Mín thủng thẳng:
– Còn đồng xu cái nữa, đưa nó đây!
– Đừng hòng! – Mín đưa tay xuống giữ túi quần có đồng xu cái – Nó là của tao chứ không phải là của mày.
– Chúng mày đâu! – Thằng Ca quay lại lũ trẻ sau lưng nó – Hãy ném đuổi con vật bẩn thỉu kia sang sông xem nó có phải bơi không.
Cả bọn thi nhau nhặt đá ném Mình Đất. Thằng Tuynh và thằng Đoài nãy giờ nép như gián đất, len lén nhìn thằng Ca, lại nhìn Mín. Mín biết, chúng nó cũng như Mín, đang ở trong hoàn cảnh khó xử.
– Này, con trai gì mà hùa nhau bắt nạt người ta thế? Người ta thả trâu thì bận gì đến mà gây gổ?
Keng nãy giờ ngồi ở bụi tre theo dõi cuộc xô xát bất bình đứng dậy, dang tay chắn trước mặt cả bọn.
– Con nhóc! – Thằng Ca bước lại xô Keng ngã xuống đất – Đây đâu phải việc của mày mà chen vào? Mày thích bênh nó hả? Nhặt phân trâu mà cũng lắm chuyện. Cho mày chừa cái thói chõ miệng vào việc của người khác.
– Á!
Keng kêu lên vì đau. Lá tre, đất phù sa dính đầy quần áo. Hai khóe mắt Keng đã rơm rớm.
– Không được động đến Keng! – Mín xô tới nắm chặt lấy tay thằng Ca – Bơi thì bơi chứ sợ gì?
Thằng Ca cười gằn:
– Mày sợ tao làm đau con ranh của mày hả? Được, nhưng tao báo trước: đồng xu cái sẽ là của tao đấy!
Bọn trẻ khoái trá kéo ào xuống bờ sông, chờ đợi một trò hấp dẫn. Chẳng thèm để ý đến điều kiện của thằng Ca, Mín cúi xuống nâng Keng dậy, phủi hết lá tre và cát bết trên người, trên tóc của Keng. Ấm ức, Keng bật khóc.