Giới Thiệu Lá Vỡ
Có ai đó nói rằng, chờ đợi dù trong mỏi mòn vẫn còn hạnh phúc hơn là không có điều gì để mà trông mong, khắc khoải. Nó tự hỏi, không biết mình có phải là người hạnh phúc nhất hay không, khi mà vừa đủ tuổi lớn khôn nó đã biết chờ, biết ngóng mẹ về. Mẹ của nó bỏ đi khi nó sắp vào lớp Một. Ngày đầu tiên đến trường, nó dùng dằng trong bàn tay thô ráp của bố, khóc gọi mẹ ơi. Rồi chiều về cũng bàn tay ấy dắt nó. Mười lăm năm, bàn tay của bố một mình ấp ủ nó nên người. Nhưng trong tự đáy lòng, nó vẫn mơ về đôi tay dịu dàng của mẹ, những lúc mẹ vuốt tóc gội đầu, những lúc mẹ cầm tay uốn từng nét chữ.
Nó chờ mẹ qua ngày rộng tháng dài. Những buổi trưa nắng găn gắt hay những buổi chiều mưa gió. Nó vẫn hay ngồi giữa những chậu hoa kiểng trên căn gác chật hẹp của mình, mắt dõi nhìn xuống con hẻm nhỏ. Con hẻm của mười lăm năm trước và của ngày hôm nay, đối với nó không có gì thay đổi. Dù rằng nó biết người ta ngày càng xây lấn ra, để bây giờ ngõ vào nhà nó nhỏ hơn trước rất nhiều. Bố sửa lại nhà, bảo phá căn gác gỗ đi để lên lầu. Nó nhất định không nghe. Đã từ rất lâu tự nó gắn bó với từng ngóc ngách, đồ vật trên này. Nơi đây, ngày xưa mẹ hay ngồi hong tóc, rồi mẹ kể chuyện cho nó nghe, mẹ chỉ cho nó những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Mẹ gọi đó là những vì sao lạc, những ngôi sao cô đơn vì phía dưới nó là một thành phố rực rỡ ánh đèn. Mẹ kể về quê ngoại, nơi ấy có một trời sao, có ông trăng tròn vành vạnh, có những đêm hội hè xôn xao tiếng nói cười…
Hai mươi mốt tuổi, nó dần hiểu mẹ, dù mẹ đã xa nó rất lâu. Nó thương mẹ phải xa quê, và có lẽ mẹ đã phải xa một mối tình gắn bó thiết tha với ai đó. Từ khi nó yêu và nếm trải vị đắng của tình yêu, nó bắt đầu thông cảm cho mẹ, dù chính mẹ đã bỏ nó mà đi. Nó đã từng không còn trông chờ mẹ về. Nhưng hôm nay thì khác, nó khao khát biết bao vòng tay của mẹ để trút hết ưu phiền với mẹ. Bố đi bước nữa. Nó không giận bố nhưng cảm thấy mình là kẻ dư thừa. Nó xin bố sửa lại căn gác và dọn lên ở, viện cớ học hành căng thẳng và thích chăm sóc đám cây cối. Bố không thấy là nó đang nói dối và vui vẻ gật đầu, vì bên cạnh ông bây giờ đã có người để yêu thương.
Nó trở lên trầm lặng và ít nói. Bạn bè cho là do nó chia tay với Vinh. Rằng vì Vinh đã sớm có một cô bé rất xinh. Nó cười. Nó vẫn rất vui vẻ với Vinh đấy thôi. Nó vẫn còn giữ lại đám xương rồng Vinh tặng, chăm sóc như tất cả các cây khác, và thi thoảng vẫn hát bài hát mà Vinh sáng tác dành riêng cho nó. Nhưng nó và Vinh đã chấm dứt. Khi Vinh nói lời chia tay, nó khẽ gật đầu và đóng sầm cổng lại. Nó chạy lên gác, len lén nhìn Vinh quay trở ra. Khi bóng Vinh khuất dần qua ngõ quanh của con hẻm, nó mới òa khóc. Ngày xưa, mẹ ra đi, không biết bố có đứng đây nhìn theo mẹ mà không hề cản bước. Nó chưa từng hỏi bố tại sao mẹ bỏ đi, vì nó chẳng muốn biết giữa bố và mẹ ai là người có lỗi. Nó chỉ cầu mong sao mẹ sẽ hạnh phúc, dù có thể mẹ sẽ chẳng bao giờ về với nó.
Dì kế đem cất hết ảnh của mẹ vào tủ. Nó giận lắm, nói sẵng: “Sao dì không hỏi qua con?”. Bố mắng nó, bật ra hai từ: “Mất dạy!”. Dì khóc. Nó cắn môi lẳng lặng đem hết ảnh của mẹ lên trên gác và treo đầy tường. Nó không giận bố. Chỉ tự hiểu ra vị trí của mình đã khác xưa. Nó thủ thỉ hàng tiếng đồng hồ với những tấm ảnh của mẹ, về đủ những băn khoăn hay những câu chuyện trường lớp. Hàng ngày nó như một tu sĩ ẩn dật trên căn gác nhỏ, ngồi đọc sách giữa đám cây kiểng xanh um, thi thoảng lại như ngơ người ra đăm đăm dõi về con ngõ dài quanh co. Lần đầu, rồi đến lần thứ hai, thứ ba gì đó nó mới để lọt mắt một hình ảnh quen thuộc, có anh chàng luôn ngồi trên đòn ngang chiếc xe đạp “cuộc”, đôi mắt hướng về phía cánh cổng sắt kiên cố có giàn hoa giấy đỏ rực rỡ. Từ trên chỗ ngồi, nó thu trọn vẹn vào mắt mình khung ảnh đó. Nó chợt tò mò muốn biết anh chàng ấy đang đợi ai, chắc chắn là một cô bé dễ thương. Chỉ một lúc sau, cánh cổng sắt hé mở và một cô bé lách ra ngoài, nó nhận ra đấy là Hồng, nhà cô mới dọn về đây không lâu. Nó nhìn hai người tíu tít bên nhau và khẽ cười. Tình yêu mới đẹp làm sao. Chiếc xe lướt đi mang theo tiếng cười rất điệu của Hồng. Tự nhiên nó muốn biết anh chàng ấy có đẹp trai không.
Đều đặn mỗi chiều thứ hai, tư, sáu nó đều thấy anh đứng đợi, và những lúc Hồng đi ra anh đều dúi vào tay cô khi là túi kẹo, có hôm là một bông hồng. Nó nhìn mà phát ganh tỵ. Vinh chẳng bao giờ dịu dàng như thế, mỗi lần Vinh đến chở nó đi học đều dừng xe trước cổng mà “tin tin” làm nó quýnh quáng cả lên. Có khi Vinh cằn nhằn nó ra trễ, cũng không ít buổi Vinh cho nó leo cây. Còn anh chàng này thì kiên nhẫn và hiền lành làm sao. Nó biết Hồng là cô tiểu thư nhà giàu, cho nên không khỏi suy nghĩ về mối tình của họ. Không biết đối với Hồng, có phải tình yêu lãng mạn đầu tiên phải là trên chiếc xe đạp cuộc với một anh chàng đẹp trai. Nó nghĩ đến đó mà tự cười mình. Nó thì già đầu gì hơn cô chứ? Chẳng qua cũng mới kinh qua một mối tình vắt vai đã xét nét này nọ. Mà nó có quen thân gì hai người đó đâu? Họ yêu nhau thì liên can gì đến nó. Rồi nó cũng quên.