Giới Thiệu Lá Tương Tư
Thoan lui tới, hết chiều dọc căn phòng lại bước men chiều ngang. Bao nhiêu bước? Bao lâu rồi? Thời gian bềnh bồng trôi ngoài cửa sổ. Thoan không nghe tiếng chim kêu, không cần biết lá đang rơi nhiều, cả nắng nữa – nắng cũng thẫn thờ lười biếng rút chậm. Chiều căng no gió hiền. Thoan lui tới cùng nỗi buồn, cơn giận bóp nhè nhẹ trái tim.
Phải xử giao anh Quân. Ừ, phải tùng xẻo anh ấy ra từng miếng nhỏ mới hả, mới nguôi cơn giận này.
Thoan bối rối nhíu mày, thôi bước, dừng lại trước chiếc bàn con kê bên cửa sổ. Trên bàn: chồng sách vở vô trật tự, đống thư từ xáo tung và một tấm ảnh ngửa phơi dưới ánh chiều tà rọi qua song. Thoan trừng mắt nhìn ảnh. Ảnh chụp gã con trai đứng dưới vòm lá me môi cười tinh nghịch gắn điếu thuốc bốc khói làm duyên. Khuôn mặt chàng đó, anh Quân đó! Đểu ơi là đểu! Kêu thầm, đưa năm ngón tay thon vuốt nhẹ hai mi mắt, Thoan cầm tấm ảnh ngắm nghía, tia nhìn ba phần chiêm ngưỡng bảy phần diễu cợt khinh xuất, đoạn lấy cây kéo dằn lên tấm ảnh. Cắt tai? Xẻo mũi? Cắt tay hay cắt chân? Băn khoăn nửa phút, Thoan bất thần quay mình chụp vội cây kéo xén gọn một góc tấm ảnh, cái chân bên trái của gã con trai trong ảnh đứt lìa. Thoan ném cái chân cụt vào sọt rác, mỉm cười. Nụ cười độ lượng khoan dung thầm bảo người trong ảnh “lẽ ra phải cắt vụn anh ra từng mảnh mới hả, nhưng thôi, cắt cụt một chân cho anh hết lang thang ra ngoài vùng đất mơ chung của hai đứa.” Hai đứa? Không, từ nay Thoan nhất định sẽ đi một mình, một mình hoài hoài chẳng thèm tới anh Quân nữa! Nụ cười vụt tắt sững. Thoan ném mạnh tấm ảnh rơi xuống sàn nhà. Miếng giấy in hình đen trắng lảo đảo đáp nhẹ, phơi bề lưng cùng hàng chữ: Anh đó, ngó đi, ngó cho đã nư con mắt, ngó và thương anh mãi nghe Thoan! Dưới lời đề tặng là chữ ký dài ngoằn bằng hai con giun đất của Quân. Chữ ký đứt hết nửa vì đường kéo.
Thoan ôm đầu nhìn lưng tấm ảnh, lầm thầm đọc lời đề tặng thương yêu nọ, bỗng thấy chán ghét cái câu ấy vô cùng. Thoan cúi xuống lật ngửa tấm ảnh lên, vòng tay trước ngực, tiếp tục bước…
Căn nhà vắng vẻ đìu hiu tựa quán vắng khách, như chợ vắng người và Thoan như thể con thoi lui tới qua lại dệt những sợi buồn nhỏ thành tấm lưới rộng. Lưới vô hình mà lồng lộng. Thoan muốn khóc.
Thoan tới đứng trước tấm gương cao. Thoan bên ngoài là một. Thoan bên trong là hai. Hai Thoan nhìn nhau âu yếm. Bốn con mắt, hai con mắt thật lăn hai tia nhìn tròn quấn lấy hai con mắt ảo trong gương. Thoan bên ngoài cảm thấy thương Thoan bên trong đáo để. Thương mình! Vâng, chẳng có ai thương mình bằng mình hết Thoan à!
Thoan quì gối trước tấm ảnh, hai tay quàng chéo ôm vai dịu dàng nhìn Quân thì thầm: “Anh Quân ơi, Thoan cắt mất của anh một chân rồi, chừ anh là anh Quân què, anh Quân cụt. Đáng kiếp anh, đáng kiếp gã con trai lêu lổng, phản lòng tin của bạn gái. Anh chưa công khai nói yêu Thoan. Nhưng hai đứa ngầm nói rồi. Hai bàn tay nói với nhau rồi. Hai đôi mắt của Thoan đã thỏa, còn của anh lại dối Thoan. Anh là kẻ có tội, nhất định rứa! Trong ngày phán xét cuối cùng em sẽ hài cái tội ngày 5 tháng 9 năm 197… Của anh trước Chúa.” Độc thoại một hồi cho đỡ thấy mình câm lặng, Thoan đứng lên nhìn ra cửa sổ. Nắng vàng, lá xanh, chim non, chim già ngoài đó. Thiên nhiên ơi, răng mi cứ tỉnh khô tỉnh rụi trước nỗi buồn ta? Mi về phe anh Quân à? Chuyền mắt lên tận đỉnh cây cau đứng lẻ loi ngoài bìa vườn, Thoan lạ lùng nghe mình hát mà như ai hát câu hát thất tình. Không chỉ mỗi một câu mà nhiều câu, ngỡ như tất thảy mọi ca khúc thất tình trên thế gian người ta đặt ra cho riêng mình Thoan hát.
Có lẽ, Thoan sẽ đứng mãi như thế hát thầm đến trăng lên gà gáy những câu hát thất tình nếu Quyên không tới.
Bữa nay Quyên không tới bằng tiếng guốc gõ lóc cóc như thường ngày mà chân bước như có bọc nhung để Thoan được một thoáng tưởng lầm rất hụt hẫng. Thoạt nghe tiếng dép lê nhẹ ngoài thềm, chưa quay đầu lại Thoan đã vội nghĩ, Quân tới? Có thể lá gan thỏ đế của anh chàng vừa hóa thành gan cọp nên hiên ngang tìm đến tận đây để vuốt giận làm lành, đưa tay cao khỏi đầu thề lần sau không dám lạc lòng lạc dạ nữa! Có thể là Quân lắm chứ, tại răng không?