Giới Thiệu Khói Lam Chiều
Trên một đám lá ủ lại thành chiếu nằm, con Vịnh vươn mình một cái, đưa tay dụi mắt rồi ngồi phắt dậy…Trời đã chiều hẳn. Bóng vàng còn lảng vảng trên những chòm thông xì xào hát với ngọn gió chiều.
Con Vịnh nhìn ra bốn phía rừng, tịnh ko thấy một bóng người, một bóng thú: những bạn đồng nghiệp của nó đã đập bò về trong xóm từ hồi nào rồi. Mấy con chim bồ chao từng hồi một, đành ở trong bụi rậm, báo trước cảnh hoàng hôn sắp đến, cảnh hoàng hôn dữ dội.
– Chết tôi rồi! Con trâu bạch chạy đi ăn lúa ở phương mô rồi nữa!
Mình mẩy toát mồ hôi, nó bưng mặt khóc. Nó chợt nghĩ đến những hình phạt ghê gớm mà nó cứ phải chịu trong hôm vừa rồi và sẽ phải chịu trong tối hôm nay nữa. Suốt hôm qua nó làm việc ko hề hở tay…Hết xay lúa nó quay ra giã gạo, rồi giần, rồi sàng, rồi canh 1 qua, rồi canh 2 qua, cho đến canh 5 nó vừa đặt lưng xuống, chưa kịp nhắm mắt thì gà ở ngoài chuồng đã giục giã gáy sáng. Rồi suốt ngày hôm nay nó phải ngủ đứng, ngủ ngồi cho lại sức, để con trâu bạch thoát đi lúc nào ko hay…
Bỗng…1 làn gió chạy qua, trong những bụi sim già, cành lá sột soạt đánh vào nhau như gọi dậy cái sầu ủ rũ ở trong rừng sâu u tịch. Và từ chốn xa xôi lại, con Vịnh lắng tai nghe có tiếng sáo trúc đưa tới, dìu dặt, khoan thai…Nó thấy như có 1 tia hi vọng đến làm ấm áp lòng nó, nó thấy cái lạnh lẽo đìu hiu ở trong rừng sim tiêu tán hết…
Tiếng sáo ngừng hẳn…nó nghe tiếng véo von hát:
“Vì mây cho núi lên trời, Vì chưng gió thổi hoa cười với trăng…” Rõ ràng là tiếng thằng Đối, con ông phó Thanh, hát ở bên kia bụi lau. Quên cả nỗi buồn bực ở trong lòng, con Vịnh cất giọng nối theo:
“Đến đây những suối cùng khe, Chân sim bóng núi tiếng ve gọi sầu” Thằng Đối ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một mình:
-Giọng ai như giọng con Vịnh?
Rồi lại cặm cụi làm việc, nó cố đan nốt cái giỏ cỏ…
– Anh Đối , trời tối rồi, anh chưa về ừ?
Con Vịnh đã lê đến sau lưng, cười nói đon đả.
– Tôi có ý chờ cô để về luôn một thể.
– Cảm ơn anh lắm lắm!
Nhưng nó vừa sực nhớ đến trâu của nó, nó rưng rưng nước mắt, hỏi thằng Đối:
– Anh có thấy con trâu của tôi chạy ngả mô không anh?
– Có, nó chạy vào rú rậm.
– Đừng nói đùa, tội nghiệp, anh!
– Nói chơi đấy, tôi thấy nó chạy vào rẫy ông Trưởng Điến.
“Trưởng Điến” hai chữ tên ấy, gợi vào trí con bé bao nhiêu điều hung ác, khó chịu. Nó còn nhớ rành mạch rằng: đã có lần trâu của nó ăn hết một bụi lúa của lão trưởng Điến, bị lão bắt về và đòi cho kì được 5 quan tiền vạ. Nó còn nhớ chủ nó hôm ấy lột sạch cả quần áo nó, và trời rét căm căm, bắt nó nằm ngoài chuồng lợn. Thế đã hết đâu, 5 quan tiền vạ ấy chủ nó lại trừ vào tiền công của nó nữa.