Giới Thiệu Kẻ giả điên
Một buổi sáng trời lạnh trên vùng cao nguyên khô cằn. Những đám mây xám ngổn ngang đầy trời bị mờ đi qua làn sương mù dầy đặc, từng cơn gió ban mai rạt rào thoảng qua vùng núi âm u, bí mật. Đây đó, vài hạt sương còn vướng đọng trên các cành cây, kẽ lá trông thật trong, thật tinh khiết. Khoảng không gian như còn vương lại sự tĩnh mịch sau một đêm dài, cảnh vật có vẻ mờ ảo huyền hoặc vì những tia nắng dịu dàng, yếu ớt ở cuối chân trời không đủ ấm để xoá tan màn sương đang bao trùm vạn vật…
Trên con đường mòn nhỏ hẹp, quanh co dẫn sâu vào khu rừng U Linh đầy bí hiểm, Vinh và Quân đang vui vẻ bước bên nhau. Đôi bạn tuy mới quen nhưng rất là tâm đầu ý hợp. Vinh là con một vị Đại Úy Pháo Binh mới được đổi về vùng này – Quận An Trung, quê hương khô cằn, sỏi đá của Quân. Lúc này còn là kỳ hè nên đôi bạn rất rỗi rảnh, thường rủ nhau đi “du lịch” khắp vùng, và sáng hôm sau, hai đứa dự định cắm trại ở dòng suối mang cái tên thật ma quái là Âm Hồn, thuộc một vùng khá hẻo lánh trong rừng U Linh.
Hướng mắt nhìn khu rừng âm u phía trước, Vinh chợt rùng mình, nói nhỏ:
– Suối Âm Hồn, cái tên nghe ghê quá. Không biết ở đó có ma không … Sao bây giờ tao bỗng thấy hơi sờ sợ.
Quân cười nhẹ, nói đùa:
– Không có ma nhưng chỉ có oan hồn lảng vảng ở đó thôi, từ trước đến nay đã có hơn ba người bị mất tích ở đó rồi.
– Vậy mày rủ tao tới đó làm gì? Bộ thích về chầu Diêm Vương lắm sao? – Vinh la lên.
– Phải đó. Tao linh cảm chuyến này tụi mình đi hai nhưng khi về chỉ còn một.
Vinh liếc mắt nhìn thấy Quân cười cười nên biết ngay bạn nói đùa. Nó càu nhàu:
– Cái thằng nói giỡn gì nghe ghê quá, muốn đứng tim luôn. Mày thấy tao là dân mới nên tính hù chứ gì?
Quân đáp lửng lơ:
– Ờ, có lẽ thế.
Nói xong, nó phá lên cười làm Vinh đang nhăn nhó cũng phải cười theo…
Thời gian trôi qua, độ 15 phút sau, đôi bạn đã tới nơi. Địa điểm cắm trại là một vùng đất cao, cây cối thưa thớt. Ánh sáng mặt trời chan hoà khắp nơi cộng thêm tiếng róc rách của nước chảy ở gần đó vọng lại làm cảnh vật có vẻ vui tươi chứ không ghê gớm như Vinh nghĩ. Nó ngắm một lúc rồi khen:
– Khung cảnh thật nên thơ và lý tưởng. Nhưng sao người ta lại đặt tên ngọn suối là Âm Hồn? Nghe không hợp chút nào, Quân nhỉ?
Quân cười đáp:
– Đâu có. Âm Hồn là tên tao đặt cho nó đấy chứ. Thật ra, mọi người đều gọi dòng suối đó là suối Tiên.
Vinh lắc đầu vì biết mắc lừa bạn. Nó nói qua chuyện khác:
– Thôi, lo thu xếp mau lên rồi ra suối câu cá có lẽ lý thú hơn.
Quân gật đầu, hai đứa xách cần câu ra suối. Nước suối trong suốt có thể nhìn xuống tận đáy. Ở đây có một loài cá, người địa phương gọi là cá Chà, mình mập, dài chùng 40 phân, thịt ăn khá ngon và nhất là lớp mỡ ở dưới làn da bụng thì thật là béo ngậy. Những cây hoa dại bên bờ suối làm cảnh vật tràn đầy “thiên nhiên tính”. Nhìn dòng nước chảy lững lờ êm đềm, Vinh nói:
– Tao có cảm tưởng như mình là Khương Tử Nha ngồi câu cá bên bờ sông Vị thuở hàn vi.
– Ờ , khéo mơ mộng lắm. Nhưng mày nên nhớ rằng khu rừng này, nếu vào sâu chừng 10 cây số nữa là dám có cọp lắm.