Hương Hoa Ly

Hương Hoa Ly

Giới Thiệu Hương Hoa Ly

Hồi ấy, nhà hắn còn ở cạnh nhà tôi. Thế nên, nghịch ngợm, hắn vẫn thường hát:
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn…[1]
Tôi cũng không vừa. Mỗi lần nghe hắn hát, tôi cũng hát theo. Có điều tôi thường sửa chữ nàng của bài thơ, thay vào đó bằng chữ chàng cho “bài hát của tôi” có thể đối chọi được với bài hát của hắn.
Cái thuở còn nghịch ngợm ấy, sao mà đáng yêu đến thế!
Nhưng chẳng lẽ không có khi nào đáng ghét ư? Cũng có đấy! Cũng có lúc nó trở nên nặng nề và đáng ghét. Ấy là những lúc hai đứa tôi giận hờn không thèm về chung một ngõ nhưng vẫn bước chung một con đường. Ấy là những ngày ngồi chung một lớp nhưng lại giả ngơ như không hề quen biết. Rồi cũng chẳng giả ngơ được lâu, chúng tôi sẽ tìm cách giảng hòa ngay thôi. Được cái, đứa nào cũng mau quên và dễ tha thứ. Mỗi lần xảy ra hờn giận, hiểu lầm, nếu tôi có lỗi thì thế nào một hai buổi sau, tôi cũng lân la tìm cách cho hắn… mượn cuốn sách thật hay hoặc nhờ hắn giải giùm cho một bài toán. Lườm lườm nhau một chút cho… bõ ghét rồi hắn cũng gật đầu cầm lấy cuốn sách về đọc nghiến ngấu hoặc cặm cụi giảng giải cho tôi hiểu một bài toán mà tôi cho là rất khó.
Ấy là những khi tôi có lỗi. Còn mỗi lần hắn có lỗi thì mọi chuyện thường nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì tôi là… con gái. Tôi có quyền giận… dai hơn con trai. Tôi còn có quyền nhõng nhẽo và có thể khóc òa lên để… ăn vạ nếu muốn. Vì thế mà hắn rất sợ. Nhưng rồi hắn cũng tìm được mọi cách để giảng hòa. Những lúc ấy, tôi lại cảm thấy thương thương cái “thằng cha” tội nghiệp và trách mình sao cứ hay giận hờn vu vơ… Mà không, phải như thế mới ra dáng con gái chứ!
Do hai gia đình có cự ly quá gần, chẳng bao giờ chúng tôi tách xa nhau được, kể từ cái thuở còn thích ngậm kẹo. Ngày đó, hắn thích chơi đánh bi còn tôi thì thích chơi nhảy dây, đánh quầy. Chúng tôi đã gắn bó như thể bóng với hình. Mặc dù thỉnh thoảng cũng cãi nhau như… mổ bò, nhưng tình bạn của chúng tôi chẳng hề bị sứt mẻ mà còn có thêm nhiều kỷ niệm nữa.
Không biết có phải vì quá thân nhau hay còn vì cái gì nữa mà cha mẹ hắn và cha mẹ tôi lại cùng một lúc kéo nhau về đây mua hai căn nhà cũ rích có chung một cái dậu mồng tơi này. Tôi ít hơn hắn một tuổi. Bố mẹ hắn thường bảo với bố mẹ tôi: “Sau này cho chúng tôi xin cái Thủy về làm con dâu”. Bố mẹ tôi “ừ” liền. Bởi họ là bạn bè chí cốt của nhau mà. Thế đấy, “duyên số” của chúng tôi đã được “các cụ” định trước cả… phần tư thế kỷ chứ không ít. Chỉ có tôi là giãy nảy như đỉa phải vôi. Tôi mà thèm “lấy” hắn ư, cái “thằng” thò lò mũi xanh ấy? Đã thế còn sún răng nữa chứ, trông chẳng hề giống những anh chàng “hoàng tử” trong giấc mơ của tôi chút nào. Tức một nỗi là nhà hắn cứ… ở cạnh nhà tôi. Giá như có chiếc đèn thần của A-la-đanh, tôi sẽ dời cả nhà của hắn xuống tận… Nam cực cho… bõ ghét. Ngược lại, hắn thì có vẻ hí hửng lắm. Không hí hửng sao được khi bố mẹ hắn mới chỉ xin thôi đã được ngay một đứa “con dâu” ngoan hiền, nết na như tôi. Cũng may mà sau này, bố mẹ hắn mới xin, bởi lúc này tôi còn bé “chí chẹo”, mới chỉ biết nhõng nhẽo thôi chứ đã làm được gì?
Mặc dù còn bé “chí chẹo” nhưng chúng tôi rất nghịch – “nghịch như quỉ sứ, phá như… giặc tàu”. Cả bố mẹ hắn và bố mẹ tôi đều phải công nhận như vậy!
Tôi là con gái nhưng tôi khoái nghịch. Có lẽ vì thế nên tôi với hắn lại càng thân hơn. Những buổi chiều được nghỉ học không biết làm gì, hắn vẫn thường rủ tôi đi oánh nhau. Đối thủ của chúng tôi chẳng phải ở đâu xa: khi thì mấy thằng cùng độ tuổi ở xóm bên, khi thì mấy thằng ở ngay cùng xóm. Trận nào cũng chỉ có một mình hắn oánh, còn tôi thì đứng đằng sau. Khi nào thấy hắn tấn công thì tôi… hét phụ họa. Khi nào thấy cần chạy thì tôi cũng túm váy chạy… trước. Mẹ ơi, không hiểu sao lần nào đi oánh nhau, hắn cũng bị đứt… chun quần! Thường thì tôi về tới lãnh thổ của mình mới thấy hắn lếch thếch phía sau, vừa chạy vừa túm lưng quần cho khỏi… tụt. Tới nơi, hắn kéo căng cái cạp quần về phía trước rồi khéo léo cuộn tròn một vòng cái cạp quần quanh ngón tay trỏ, thắt một cái nút to bằng cái tai con thỏ vểnh ra trước cái bụng để trần cho khỏi tụt rồi yên tâm… chạy nhảy tiếp. Có lúc mệt đứt hơi, hắn nằm lăn ra thở. Tôi vẫn thường rình xem lúc nào hắn ngủ quên trên bãi cỏ trước nhà để bứt một bông cỏ may dụi dụi vào… lỗ mũi của hắn. Thế là tôi được xem hắn…hắt xì…

Đọc Online Hương Hoa Ly

Đọc Onine

Download Ebook Hương Hoa Ly

Download PDF

Download Epub

Download Mobi

Download AZW3

Exit mobile version