Giới Thiệu Hòn Bi Vỡ
Trong những giấc mơ của tôi, giấc mơ về đom đóm là giấc mơ làm tôi băn khoăn nhiều nhất. Mỗi lần mơ giấc mơ ấy, tôi thường ngồi tiếc nhớ xa xôi mỗi khi thức dậy. Tôi tiếc vì bây giờ ở giữa thị thành không có đom đóm hay tiếc vì tình yêu của một người con gái đi qua quá vội vàng? Có những tình cảm mà lý trí không thể nào hiểu nổi. Chẳng hạn như mối tình của chị Xuân tôi…
Khi tôi nói: “Đom đóm bay đi!” thì trong đầu tôi nghĩ: “Chị Xuân, hãy bay đi!”. Chị sẽ bay đi thật xa để thoát khỏi những ràng buộc mà chị đã hy sinh cả tình yêu của mình để đổi lấy? Tôi mở bàn tay nhỏ bé của mình ra, con đom đóm lập lòe bay về phía bờ ao, nơi có những cây đằng đằng đang trổ bông trắng xóa. Đằng đằng khi đã già rụng xuống mặt ao, nổi trôi vô định. Đôi khi, tôi cũng muốn mình được như đằng đằng, không cần biết gì đến thời gian, không gian của vũ trụ đang luân hồi. Thời gian là một đường thẳng mà khi đã đi qua rồi thì phía sau ta biến mất. Cái đường thẳng phía sau ấy chỉ còn trong ký ức của những linh hồn sống.
Tôi còn sống thì trong tôi còn ký ức về chị Xuân và đom đóm.
Thời gian cuối hè đầu thu, đom đóm bay rất nhiều. Cầu ao, gió thổi vi vu. Những buổi tối của tình yêu và mơ mộng. Kẻ hay mơ mộng là tôi, còn nụ hoa tình yêu thì đang hé nở trong lòng chị Xuân. Chị hát khẽ khẽ một bài tình ca của Dương Thụ. Chị rất hay hát, chị hát lúc nấu cơm, lúc giặt đồ và cả trong lúc tắm. Mợ tôi hay mắng: “Con gái gì mà không ý tứ, cứ nghêu ngao như thế thì có mà ế nhọc”. Mẹ chị Xuân thì không nói gì, bà nhìn con trìu mến như thể đồng tình: sau những giờ lao động mệt mỏi, người ta cần thư giãn bằng một cái gì đó nhẹ nhàng. Hát nghêu ngao cũng là một hình thức giải trí vô cùng đặc biệt. Tôi thì cảm thấy một niềm hạnh phúc mơ hồ khi nghe chị hát. Tôi không bao giờ nghĩ hát nghêu ngao mà lại bị… ế chồng như mợ tôi nói. Đàn ông ấy ư, nhìn chị Xuân thì chỉ có mà mơ ước. Chị không đẹp nhưng duyên dáng và đầy sức sống. Làn da chị trắng hồng mặc dù chị suốt ngày ở ngoài đồng. Lúc chị tắm, trông chị tuyệt hơn cả những bức tranh khỏa thân của những họa sĩ lừng danh phương Tây. Khuôn mặt chị thánh thiện và thoát tục như khuôn mặt những nữ thần trong tranh của Raphael. Đôi mắt chị đen và sáng một cách kỳ lạ. Khi người đàn ông chỉ mới cảm mến chị mà đã vội nhìn vào đôi mắt ấy thì chắc là sẽ chuyển từ cảm mến sang si mê…
Tôi và chị thường ra đồng vào những buổi chiều. Chị là người thích nhìn không gian bao la vào lúc trời vừa sắp tối. Chị bảo: không gian lúc này không tối cũng không sáng, mơ hồ và dễ cảm. Tôi không hiểu gì nhưng tôi thích được ra đồng với chị để vui chơi. Chị là người bắt cua rất giỏi và không sợ rắn. Có khi, chị thò tay vào hang cua lôi ra một con rắn nước, cầm con rắn ấy dí vào người tôi và bảo rằng rắn độc. Tôi la toáng lên. Chị ngửa cổ lên trời mà cười nhạo tôi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở ngoài đồng, chị đã bắt được một mớ cua để về nấu canh. Thế nhưng, bắt cua xong, chúng tôi vẫn chưa chịu về nhà. Chúng tôi ngồi trước một con kênh đầy hoa súng. Buổi chiều, những cánh hoa súng đã tìm về với nhụy. Những cánh hoa đã chụm lại như những cái nụ chưa hề nở bao giờ. Chị bảo: thời gian vàng son nhất của hoa súng là vào buổi sáng thì đã qua rồi…
– Vì vậy, em thích hoa sen hơn hoa súng. Hoa sen nở cả buổi sáng và buổi tối.
– Hoa sen đã được quá nhiều người yêu thích. Hoa súng cô đơn hơn, nó phải tự mình bươn chải để mong có được sự ưu ái của thiên nhiên.
Mắt chị nhìn những bông súng buồn buồn và tôi có những dự cảm không lành về cuộc đời của chị, dù chẳng nói được nó là gì. Tôi giật mình. Hoa súng chỉ nở từ tinh mơ đến lúc mặt trời trải nắng, lúc ấy chỉ độ chín mười giờ sáng…
– Đom đóm bay đi, bay đi tìm hạnh phúc!
Chị cười khanh khách, cánh tay trắng trẻo tung đom đóm lên. Đom đóm bay, chẻ không gian màu đen ra thành nhiều mảnh.
– Em có muốn đi tìm hạnh phúc như đom đóm không? – Chàng trai hỏi, ánh mắt sáng ngời như nhìn thấu trái tim con gái của chị.
– Không! – Chị nũng nịu và tôi biết chị đùa.
Lũ trẻ con chúng tôi ồn ào chơi ù, chơi trốn tìm. Đom đóm vẫn bay ở phía bờ ao và những bụi đằng đằng. Tôi mải mê chơi, không còn chú ý đến câu chuyện của chị Xuân và anh chàng ở làng bên nữa. Anh ta tên Trung, cao to và lực lưỡng. Anh từ làng bên cạnh đến đây mà phải đi bộ vì có một lần anh đi xe, để xe nơi đống rơm gần chỗ chúng tôi chơi và chiếc xe của anh đã bị con trai làng tôi phá nát. Anh đi bộ nhưng chưa chắc đã an toàn vì lũ trai làng tôi không thích trai làng khác đến tán tỉnh con gái làng mình. Việc anh Trung đi bộ đến thăm làm chị Xuân rất xúc động.