Đường Về Quên Lãng

Đường Về Quên Lãng

Giới Thiệu Đường Về Quên Lãng

Buổi sáng vầng dương khẽ động đậy hé dạng dưới màn mây xẫm ánh nắng le lói chợt sáng vàng lên rồi bầu trời chợt xám sâm lại.
Mây kéo đến dày đặc và cơn mưa đổ ào xuống thành phố bất chợt. Mùa đông thật quả là ảm đạm:
Sài Gòn chuyển lạnh, cái lạnh mãnh và dịu nhẹ như những sợi tơ mềm đan vào nhau qua lòng thành phố.
Nh ư Thảo đang ngồi trên chiếc ghế gần bàn hướng mắt nhìn ra đường, cơn mưa nhạt nhòa bong bóng nước. Cảnh vật trước mắt Thảo bây giờ thật buồn tênh.
Những đám mây lang thang mang nước rồi lại cứ tuôn xối xả xuống lòng thành phố đã no ứ nước.
Những cơn gió rồi cũng nối tiếp nhau tràn về cùng cơn mưa dài lê thê. Nó đã kéo dài hàng mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa dứt.
Qu ốc Tuấn! Giờ này anh ở đâu! Chuyến đi công tác của anh đến nơi nào? Giờ này em nhớ anh, không gì bù lấp được nỗi nhớ thương này trong lòng em. Nơi anh ở có mưa nhiều như thành phố không anh? Một mình em trong phòng làm việc với bao nhiêu là công văn hồ sơ trước mặt. Thế mà em không thể làm bất cứ một việc gì, khi mà đầu óc em luôn nhớ đến anh da diết.
Cơn mưa này khơi lại trong đầu oc Thảo một kỷ niệm, một tình yêu đầu đến với Thảo bất chợt, đầy thơ mộng và êm đềm…
Ngày ấy…Cũng trong cơn mưa, cô đã miệt mài trên chiếc xe đạp, Trung Quốc để tìm lấy một việc làm với mảnh bằng Đại Học. Thảo đã mệt mỏi chán nán bao nhiêu hồ sơ xin việc đều không một niềm hy vọng.
Vẫn im lặng với sự chờđợi của Thảo dường như đã tuyệt vong…
M ơ ước của Thảo thật bé nhỏ, chỉ cần một chân thư ky thế mà bao năm cơm áo gạo tiễn mẹ Thảo lo cho cô ăn học, cuộc sống sôi động giữa thành phố đông người chẳng ai đoÁi hoài đến Như Thảo một cô gái đáng thương.
M ưa rơi rơi cả giờ chợt,bật mạnh làm chiếc nón trên đầu Thảo bay vèo trúng vào mặt người thanh niên chạy phía sau trong lúc Thảo cũng chạy nhanh hầu tránh cơn mưa.
Anh nghiêng đầu vội đưa tay đón lấy chiếc nón. Rồi anh chạy theo Thảo gởi lại chiếc nón và cơn mưa ấy lại lớn hơn nữa. Họ cùng nhau trú mưa trước hàng hiên của ngôi nhà cao tầng.
Tình c ảm luyến lưu bắt đầu từ cơn mưa đó, Như Thảo đã biết tên anh, Quốc Tuấn, một cÁi tên rất đẹp, giám đốc công ty may mặc và cũng là nhà tạo mốt. Cũng sau cơn mưa bất ngờ đó…Như Thảo đã được Quốc Tuấn nhận cô vào làm thư ký phòng kế toán hàng may mặc.
Tu ấn ơi! Anh có biết nhìn trời mưa em nhớ anh không thể tưởng. Em cảm thấy cô đơn làm sao? Em không thể diễn tả hết được tình cảm trong em đối với anh, Quốc Tuấn ạ!
Thảo mím môi, cúi đầu suy tư, chưa bao giờ cô buồn như hôm nay khi nhìn mưa rơi.
Những tờ lịch mỗi ngày Như Thảo đều gỡ, thời gian mau thế mà cô vẫn không thấy anh về như lời hẹn trước khi đi công tác:
Vén mÁi tóc xõa trước ngực, Như Thảo đan đôi tay vào nhau, chống lấy trán Như Thảo thầm than thở:
– Quốc Tuấn! Giờ này anh đang ở đâu, có biết em đang tưởng nhớ về anh không? Nơi ấy trời đang mưa phải không anh? Anh có nhớ em không?
Ướ c gì anh về lại bên em trong mưa này để sưởi ầm lòng em. Để em không còn cô đơn, em có được hạnh phúc bên anh nhìn mưa rơi mà chúng mình vẫn vui hơn. Ước gì anh về với em ngay bây giờ. Quốc Tuấn, anh Quốc Tuấn của em.
Đồng hồ vang lên một tiếng, đã đến giờ tan sở, cơn mưa vẫn còn rả rích rơi… Nhìn cảnh vật trong cơn mưa, Như Thảo thấy buồn, cảm thấy lười biếng về nhà trước cơn mưa day dẳng.

Đọc Online Đường Về Quên Lãng

Đọc Onine

Download Ebook Đường Về Quên Lãng

Download PDF

Download Epub

Download Mobi

Download AZW3

Exit mobile version