Giới Thiệu Dưới Chín Tầng Trời
Anh bước chầm chậm đếm từng dấu chân mình trên cát. Ngày đang tàn đi, bóng chiều làm mặt vịnh tím lại. Những con sóng âm vang liên tiếp trào lên bãi cát. Trời đất ngả nghiêng say. Anh nhìn vào khoảng không bao la giữa núi và biển hiện lên một quầng sáng lung linh. Bóng của con tàu Star Leo lừng lững giữa trời và nước.
Lời chị Thu Cúc trong điện thoại như một mệnh lệnh: Cậu là nhà Văn nhà báo, phải trực tiếp xuống tầu đón Hall và con Ngọc Lan, cậu sẽ mở mang ra khối điều mới mẻ.
Hoàng Kỳ Nam bồn chồn nhìn con tầu Star Leo rõ kiêu sang lộng lẫy. Anh biết, đây là một trong những con tàu khách hiện đại nhất thế giới mà Hall đã chọn để đưa Ngọc Lan về Việt Nam lần này- về chính cái bến cảng nơi Hoàng Kỳ Nam đang sống.
Vào giữa hè, trên bến khách du lịch từ khắp nơi hối hả đổ về. Tiếng nhạc từ công viên Hoàng Gia cuốn hút con người ta cứ lao vào vòng xoáy lốc quay cuồng của thời đại tân kỳ- thời đại mà cả nhân loại đang mê mải đắm chìm trong giàu sang và cả tai hoạ. Anh muốn quên đi những tháng ngày lam lũ đã qua, quên đi nỗi khốn cùng của một thời quá khứ. Hãy quên mọi chuyện…để được sống những giây phút thanh thản. Hãy quên…
Những con sóng liên tiếp liếm lên bãi cát lấp loá ánh lên những đốm sáng của những sinh vật biển đã chết. Chúng đã chết từ bao giờ? Những vỏ ngao, sò, ốc lẫn mai sam mai mực nằm trơ trên cát. Loài sinh vật nhỏ nhoi kia, dù sao chúng cũng đã sống trọn đời với biển. Chúng mặc cho biển vỗ về, mặc cho biển giận dữ thất thường đổi sắc thay màu theo thời gian nắng mưa giông bão…
Mải triết lý về số phận loài sinh vật biển, Hoàng kỳ Nam liên tưởng tới thân phận mình, một nhà báo, nhà văn quèn, cuối đời vẫn trắng tay, chẳng làm nên trò trống gì…
Đến giờ hẹn, Hoàng Kỳ Nam bước lên con đường bê tông vắt qua bãi cát ra cầu cảng. Chiếc cầu cảng vừa mới được khánh thành gấp rút để kịp tổ chức ngày hội du lịch đón chuyến tầu khách quốc tế đầu tiên cập cảng. Trên con tầu Star Leo lúc này hành khách từ khắp các châu lục đang háo hức xếp hàng chờ làm thủ tục đi bờ.