Giới Thiệu Điệu Ru Mùa Hạ
Mới sáng mà trời đã mưa. Đúng hơn là mưa suốt từ đêm quạ Và sáng nay vẫn còn bay lất phất. Bầu trời có màu đục, không hứa hẹn nổi một ngày có nắng. Mưa làm cho cây lá trong sân ủ rũ, và không một bóng người đi ra.
Hương Phi ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài trời. Đôi mắt đầy vẻ mơ mộng. Bên cạnh cô, bé Lam cũng ngồi yên. Thỉnh thoảng con bé mở hé cửa kính, nhoài người nhìn xuống sân. Rồi lại khép cửa ngồi xuống. Cử chỉ của nó làm Hương Phi quay lại:
– Còn ít nhất một giờ nữa, ba em chưa về bây giờ đâu.
– Nhưng giờ này máy bay đã đáp xuống rồi.
– Đúng là đáp xuống, nhưng còn phải làm thủ tục nữa, em quên rồi sao.
Bé Lam thở dài một tiếng, rầu rĩ như người lớn. Nó lại ngồi im. Nhưng chỉ được một lát, con bé bắt đầu ca cẩm:
– Sao mà lâu quá trời.
– Ráng chờ đi em.
– Cô ơi, lần này ba sẽ mua quà gì cho em, cô đoán thử xẹm
– Chắc lại là búp bê – Hương Phi nói một cách thờ ơ.
– Nhưng chơi búp bê hoài chán lắm, em đã có đến chục con rồi. Ba mua thứ khác đi.
– Làm sao mà co bảo được, tuy ba em mua chứ có phải cô yêu cầu đau.
Bé Lam lầm bầm:
– Lạy trời cho ba mua đồ chơi khác. Lạy trời cho ba mua đồ chơi khác.
Hương Phi quay lại nhìn con bé. Nó đang chấp tay trước ngực. Mắt lim dim và miệng lẩm bẩm như thể đang đứng trước bàn thờ. Bất giác cô phì cười. Nhưng cô lập tức nín ngaỵ Nếu cười như vậy chẳng khác nào trêu chọc con bé, cô thấy tội.
Hương Phi chưa thấy ông bố nào vô tâm như ba bé Lam. Ông đi công tác thường xuyên. Khi về nước lại bận rộn với công việc. Sự quan tâm đến con gái duy nhất của ông ta là mua quà cho nó.
Nhưng ngay cả việc nầy ông cũng chẳng tư duy được món quà nào khác hơn là búp bệ Có nhiều con giống nhau đến nỗi bé Lam đâm ra chán. Nó vất một xó, nếu Hương Phi không cất cho nó, chắc con bé cũng không buồn nhìn đến.
Còn quà của Hương Phi thì là gấu. Gấu to gấu nhỏ đủ loại. Và cô chất nó trên đầu giường của mình như một bộ sưu tập. Ban đầu Hương Phi cũng thấy vui vui. Nhưng từ từ cô cũng chẳng còn cảm xúc gì khi cầm gói quà từ tay ông tặng, mà cô đã biết trước trong đó có gì.
Ngoài trời mưa ngớt. Nhưng mặt kiếng vẫn mờ mờ vì nước chảy. Hương Phi áp mũi vào kiếng. Cái mát lạnh làm cô thấy thích thú. Chợt bé Lam kéo tay cô:
– Ba về rồi cô ơi.
Rồi con bé nhảy xuống ghế, chạy ra khỏi phòng. Hương Phi mở hé cửa nhìn xuống sân. Đúng là Tuyên đã về. Chiếc xe đậu trong sân. Người tài xế đang mở cốp xe lấy đồ. Hương Phi thấy bé Lam chạy ào ra ôm lấy bạ Và nó được bồng vào nhà. Cô khép cửa lại rồi đi xuống để chào ông.